Lời nói dứt khoát rõ ràng khiến Xuân nhi hài lòng, nàng khẽ mỉm cười trong thỏa mãn, nhưng nàng vẫn ở đó. Vạn Vân Phong thấy vậy thì khẽ cau mày.
° ” tại sao vẫn chưa đi, không lẽ cô nương nghi ngờ lời nói của ta?”
Theo lý thì sau khi đã hoàn thành tất cả tâm nguyện còn vướng mắc thì Xuân nhi phải siêu thoát mới đúng, vậy mà nàng ta vẫn ở đây, chứng tỏ còn điều gì muốn làm. Xuân nhi lúc này nhìn Vân Phong, trước câu hỏi đó thì ngại ngùng trả lời.
– “tiên sinh, ta với tiên sinh không quen không biết, tiên sinh lại giúp đỡ ta nhiều đến như vậy. Ta muốn làm gì đó đền đáp cho tiên sinh. Nếu ta có thể làm được điều gì đó thì tiên sinh hãy nói ra, ta nhất định đáp ứng”
Thì ra là muốn đền ơn nên chưa siêu thoát ư? Vạn Vân Phong tự dưng cảm thấy có hứng thú, hai tay chắp vào nhau, đưa lưỡi liếm môi một cái mà nói.
– ” đền đáp ư? Cô nói xem một mỹ nữ xinh đẹp như cô thì có thể đền đáp ta như thế nào đây?”
Nhìn biểu cảm hứng tình của hắn, Xuân nhi bĩu môi đấm nhẹ vào ngực hắn một cái mà nói.
– ” cái vị tiên sinh này, rõ ràng là người tốt, cớ sao ăn nói không khác gì bọn xấu thế nhỉ?”
Vạn Vân Phong cười gượng, định chọc ghẹo một chút nhưng xem ra đã làm một chuyện rất vô duyên. Dù sao Xuân nhi vừa mới chia tay tình lang trong đau khổ, lại nói bị chết vì lý do gì chắc ai cũng hiểu, vậy mà đùa giỡn như vậy thật đáng trách. Vạn Vân Phong khẽ gằn giọng, lấy lại dáng uy phong của mình. Hắn vỗ vào chỗ bên cạnh mà nói.
– ” được rồi, đền ơn phải không? Vậy thì ngồi xuống đây đi”
Xuân nhi không biết ý định của hắn là gì, nhưng nàng rất tin tưởng hắn, thế nên cũng thuận theo mà ngồi xuống. Lúc này hắn nhẹ nhàng vươn người nằm xuống, gối đầu lên đùi của Xuân nhi mà nằm ngủ như cái cách mà hắn gối đầu lên đùi Dương Ngọc Hoàn vậy. Xuân nhi cảm thấy chút ngạc nhiên, không thể không hỏi qua.
– ” tiên sinh, phải chăng đàn ông thích những chuyện như thế này? Tiểu nữ cũng hay thấy Dỗ ca làm như vậy “
Vạn Vân Phong mắt lim dim mà cười nhạt. Đem hắn so sánh với tình lang của mình thì không đúng lắm. Hắn khẽ lắc đầu.
– ” ta với tình lang của cô có chút khác biệt. Hồi mẫu thân ta còn bên cạnh ta, ta vẫn thường hay gối đầu lên người mà ngủ. Bây giờ không còn được ở bên người, ta cảm thấy rất nhung nhớ “
Xuân nhi cảm thấy rất hứng thú, người đàn ông mạnh mẽ này lại có lúc nói những câu yếu đuối như vậy. Cô khẽ mỉm cười.
– ” tiên sinh không phải là đã lớn rồi mà còn làm nũng mẹ đấy chứ? Không biết mẫu thân của tiên sinh bây giờ đang ở đâu, tiên sinh nếu nhớ nhung thì có thể về thăm người bất cứ lúc nào mà “
Xuân nhi nói đến đây thì Vân Phong khẽ thở dài, khuôn mặt trở nên buồn sâu lắng. Hắn im lặng thoáng chốc rồi mới khẽ mở lời.
– ” mẫu thân của ta đã bỏ ta mà đi, rời xa nhân thế, lên trời rồi “
Xuân nhi thoáng giật mình, cô cảm thấy mình đã hỏi một câu không nên hỏi, liền vội vàng xin lỗi.
– ” tiên sinh thứ lỗi, là Xuân nhi đã đường đột rồi “
Vạn Vân Phong vẫn gối đầu lên đùi Xuân nhi, miệng khẽ mỉm cười lắc đầu.
– ” không sao đâu, đừng áy náy. Mẫu thân của ta lên trời theo quy luật tự nhiên của trời đất, đó không phải là điều đau đớn gì, mà là chuyện nhân loại phải chuẩn bị và chấp nhận “
Xuân nhi vốn thông minh nên đã hiểu qua lời nói. Khác với hắn, Xuân nhi mồ côi mẹ từ nhỏ nên rất khao khát tình yêu thương của người mẹ. Xuân nhi nhìn hắn, đoán biết hắn không giống mình. Có thể mẹ hắn đã qua đời vì tuổi già chăng? Sinh lão bệnh tử là quy luật của trời đất, thế nhưng đều là mất mẹ với nhau nên Xuân nhi tự nhiên có chút đồng cảm. Xuân nhi khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bạc trắng của hắn. Cảm nhận bàn tay dịu dàng vuốt qua, hắn khẽ mỉm cười hạnh phúc như một đứa trẻ vậy. Trong nắng chiều hoàng hôn đỏ rực, hai linh hồn tìm thấy chút sự đồng cảm với nhau.