Mấy học sinh của Trấn Lâm xem cô ấy hát mà không thể rời mắt, đặc biệt là mấy học sinh nam, ai nấy cũng đứng ngồi không yên, lấy điện thoại di động ra quay lại.
Tiết mục thứ hai là tiết mục hài, hai nam danh hài trẻ tuổi lần lượt bước lên sân khấu, nét mặt cả hai vốn không hề buồn cười mà rất nghiêm túc, nhưng cho đến khi cả hai đã ăn sâu vào vở diễn, bọn họ liền khiến khán giả cười như điên.
Hai con người nghiêm nghị khi bước lên sân khấu cũng biến mất, nhường chỗ cho hai nghệ sĩ hài thực thụ trổ tài. Sau khi kết thúc vở kịch hài, ai nấy cũng thấy thoải mái vì sáng sớm đã có một trận cười vỡ bụng.
Bách Thời hiện tại cười đến chảy nước mắt, dù màn biểu diễn đã qua đi, cô MC đang giới thiệu tiết mục tiếp theo, nhưng cậu vẫn không kiềm chế được sự mắc cười của mình.
Bách Thời vô tình quay đầu sang, một lần nữa thấy Hạ Trì nhìn mình, nhưng sau đó hắn lại lạnh lùng quay đi.
Bách Thời cảm thấy chắc là Hạ Trì điên rồi, sao mà cứ nhìn cậu mãi thế, đã gần một tháng rồi còn gì, cậu đã bắt đầu thấy phiền rồi. Muốn làm gì cậu thì cứ làm đại đi chứ, cứ lập lửng nhập nhằng như vậy khó chịu chết đi được.
Cảm giác làm gì nói gì cũng bị người khác theo dõi để ý đâu phải là cảm giác sung sướng gì.
Tiết mục thứ ba, sau khi cô MC giới thiệu người hát cuối cùng, các học sinh ai nấy cũng la hét rầm rộ đến khàn cổ họng, Bách Thời cũng bắt đầu hào hứng đứng dậy cùng mọi người. Rốt cuộc thì tiết mục của Lý Khải cũng bắt đầu rồi.
Lý Khải một thân trang phục học sinh trường Trấn Lâm, lại còn thêm một chiếc cà vạt để điểm xuyết cho bộ quần áo, nhìn dáng vẻ của Lý Khải vừa thư sinh nhưng lại vừa chững chạc.
Bách Thời nhìn đến hoa cả mắt, quả nhiên nhan sắc của một nam thần nằm trong top năm những gương mặt đẹp nhất thế giới do khán giả bình chọn thực sự rất kỳ diệu.
Thế Sinh và Lê Học từ bên lớp khác chen vào đứng với Bách Thời. Bách Thời hỏi: “Sao hai cậu lại qua đây?”
“Thì qua đây quẩy chung với cậu cho có bạn có bè.” Lê Học nói.
Nói xong, ba người tiếp tục hướng mắt về sân khấu theo dõi màn trình diễn của Lý Khải.
Lý Khải chính là ca sĩ chủ chốt của ngày hôm nay, bài hát đầu tiên anh chọn là bài hát đầu tay của anh, là một bản nhạc buồn sầu não não nề nói về tình yêu, nhưng vì bài hát này rất hay, nó chính là bài hát làm nên tên tuổi của Lý Khải, chính vì vậy mà các khán giả hâm mộ ai cũng yêu thích, bầu không khí tuy trầm lắng nhưng không hề trì độn.
Bách Thời và Thế Sinh cùng Lê Học đứng khoác vai nhau, lắc lư nhịp nhàng theo tiếng hát của Lý Khải, trong khoảnh khắc này, cậu bị lời bài hát của Lý Khải làm cho xao động, ánh mắt vô thức liếc sang Hạ Trì.
Hạ Trì cũng đang nhìn cậu, một đôi mắt đầy thâm tình. Bách Thời quay đi, tiếp tục thưởng thức âm nhạc.
Trên sân khấu, Lý Khải đã hoàn thành bài hát đầu tiên, anh nói: “Không khí có vẻ trầm lắng quá nhỉ.”
Lý Khải chỉ mới nói một câu đơn thuần, vậy mà bên dưới khán giả lại vỗ tay hò reo inh ỏi. Có mấy cô giáo trẻ tuổi cũng không kìm được mà ôm tim xúc động.
“Để thay đổi bầu không khí của buổi sáng ngày hôm nay, tiếp theo là một ca khúc rất sôi động mà Lý Khải đã phát hành cách đây một năm. Ca khúc mang tên ‘Not You’.”
Giới thiệu xong, phía sau cánh gà xuất hiện thêm năm vũ công nam, họ bước ra và chuẩn bị tư thế. Khi những nốt nhạc đầu tiên cất lên, mọi người có mặt tại hiện trường đều như bùng cháy.
Kết thúc bài hát sôi động, Lý Khải tiếp tục chuyển sang bài hát khác, bài hát này bài hát cuối cùng. Trước khi bắt đầu, Lý Khải có một sáng kiến, nói: “Ở đây có bé nào thuộc bài hát ‘Không quên được’ của anh không nhỉ?” Lý Khải dùng giọng điệu như anh trai quốc dân.
Bên dưới giơ tay lia lịa.
“Em nè anh, em thuộc nè.”
“Em không thuộc thì anh chỉ em đi.”
“Em em em em em em.”
Lý Khải nhìn lướt qua mặt bằng chung của khán giả, vì không biết chọn ai, anh liền nhớ đến cậu học sinh hôm qua mà mình gặp ở trước cửa phòng thầy hiệu trưởng.
“Không biết em có ở đây không? Vĩnh Kiệt.” Lý Khải nhớ tên của cậu học sinh đó, dĩ nhiên là nhìn phù hiệu rồi: ” Nếu như có mặt ở đây lên hát cùng anh được chứ?”