Bởi vậy trong khi tranh tài, chỉ cần một bên chiếm ưu thế, sẽ hận không thể áp chế đối phương, đánh tới gần chết. Mà bên bị áp chế cũng sẽ dùng hết khả năng, cho dù kéo đến lúc hòa nhau rồi nhận thua vẫn tốt hơn thảm bại rất nhiều.
Dù sao sai một ly chính là đi một dặm, cho nên mỗi lần thi đấu cũng khó tránh khỏi bị tổn thương.
Cái gọi là chiến sĩ cũng chính là bồi dưỡng từ những trận đấu quyết tử như vậy.
Bởi vì mất đi hy vọng, cho nên trong trận đấu cơ giáp, Quý Tác Sơn cũng chỉ thi hành theo yêu cầu của Triển Nhạn Triều, thắng rất bình thường.
Triển Nhạn Triều rất không cao hứng: “Tại sao cậu không mạnh mẽ đánh bọn họ. Tôi còn muốn khiến bọn họ giật nảy mình kia kìa.”
Quý Tác Sơn dùng giọng điệu bình thản che giấu sự cam chịu của mình: “Nếu như biểu hiện của tôi quá nổi bật, tới lúc bị bại bởi cậu, bọn họ sẽ cho rằng là tôi cố ý nhường, sẽ hoài nghi năng lực của cậu.”
Kỳ thực không cần Quý Tác Sơn nhường, Triển Nhạn Triều cũng là một người điều khiển cơ giáp cực kỳ xuất sắc.
Đương nhiên Triển Nhạn Triều không muốn bị người hiểu lầm, cậu ôm lấy Quý Tác Sơn vào lòng, dùng ngón tay trỏ cuốn lấy sợi tóc của Quý Tác Sơn, bĩu môi nói: “Tôi cũng khổ tâm lắm. Chẳng phải là sợ cậu bỏ chạy sao?”
Quý Tác Sơn hỏi ngược lại: “Tôi chạy làm gì?”
Triển Nhạn Triều nói: “Cậu thành Alpha, chẳng lẽ không bỏ chạy sao?’
Quý Tác Sơn: “Tôi sẽ không chạy.”
Triển Nhạn Triều ôm cổ cậu, cười hì hì: “Tin cậu mới là lạ đấy, Alpha nào cũng đều có lý tưởng, đến lúc đó nhất định cậu sẽ chạy mất tăm. Làm Omega của tôi, tôi đánh dấu cậu, cậu không thể đi đâu được, cả đời là người của tôi.”
Triển Nhạn Triều bẩm sinh thiếu mất hai chữ ‘Tín nhiệm’, còn Quý Tác Sơn lại không có cách nào khiến Triển Nhạn Triều tin tưởng lời hứa của cậu là nghiêm túc.
Cậu lại không thể moi trái tim của mình ra cho Triển Nhạn Triều xem.
Vì vậy cậu chỉ có thể bình thản mà thủ thắng đến tận khi gặp phải Triển Nhạn Triều.
Ngay cả Triển Nhạn Triều cũng không nghĩ đến Quý Tác Sơn sẽ nhường như vậy, cơ giáp vốn nặng, Quý Tác Sơn ngã vào khoảng không liền bị gãy ba cái xương sườn.
Nhưng cậy ấy vẫn mạnh mẽ chống đỡ, không lộ ra chiến bại, cả trận cho dù cắn chết cũng không chịu thua, đặc biệt là cậu lại biểu hiện không chênh lệch là bao so với thời điểm thủ thắng trước đó, cho nên dù là ai cũng sẽ cảm thấy Quý Tác Sơn thua hợp tình hợp lý.
Triển Nhạn Triều đánh nửa buổi mới cảm thấy không đúng, chủ động ngừng tay nhảy ra khỏi khoang cơ giáp, chui vào trong cơ giáp của Quý Tác Sơn.
Sờ xương ngực hơi lõm xuống của cậu ấy, Triển Nhạn Triều tát cho cậu một cái bạt tai: “Cậu điên à?! Bị thương thành như vậy tại sao không ra hiệu dừng lại?!”
Quý Tác Sơn nằm trong lồng ngực của Triển Nhạn Triều, chịu đựng năng lượng và tinh thần lực dần dần tán loạn, suy nghĩ, ân tình nhiều năm như vậy, lần này trả sạch.
Trải qua gần một năm an dưỡng, Quý Tác Sơn thoái lui thành một Omega.
Trên người cậu ấy có mùi vị tin tức tố, là mùi thơm nhàn nhạt của rượu vang, còn kèm theo mùi thơm ngát của vỏ quýt.
Trong khi đó, Triển Nhạn Triều thì càng ngày càng thích mắng người.
Tin tức tố của cậu ấy là vị ngọt sữa bò, nghe có vẻ đặc biệt không có khí thế.
Chẳng qua làm Alpha vẫn tốt hơn nhiều, Triển Nhạn Triều dường như không kịp chờ để đánh dấu Quý Tác Sơn, mỗi ngày dựa vào bên cạnh cậu ấy, tuyên bố là muốn lây dính mùi vị của cậu ấy vào người.
Sau khi trở thành Omega, thân thể của Quý Tác Sơn so với trước đây quả thật có thể xưng là suy nhược, chỉ có thể để mặc cho Triển Nhạn Triều xoa nắn, thỉnh thoảng lại bị Triển Nhạn Triều đánh đập, cảm giác đau đớn quả thật khiến cậu không cách nào nhịn được.
Mỗi lần hai người kết hợp, khi không chịu nổi, Quý Tác Sơn sẽ nói với Triển Nhạn Triều là rất đau, cậu chậm một chút.
Triển Nhạn Triều bày tỏ: “Tại sao cậu lại lập dị như vậy? Trước đây cậu không phải như thế.”
Mặc dù sau này Triển Nhạn Triều sẽ hơi chú ý một chút nhưng lời này lại khiến Quý Tác Sơ vô cùng bất lực.
Trước đây…quả thật không phải như thế.
Sau nửa năm bọn họ ở bên nhau, trùng tộc một lần nữa bạo phát xâm lấn.
Thiết giáp trùng bay kín bầu trời, ùn ùn kéo tới, thành thị biến thành chiến trường, phần tay chân bằng sắt thép đã bị cụt và mảnh vỡ cơ giáp bị thiêu đốt khét lẹt nằm ngổn ngang, không phân rõ là người hay là trùng.
Đương nhiên Triển Nhạn Triều cũng phải ra tiền tuyến, nhưng suy nghĩ kỳ lạ của cậu ấy lại đến không đúng lúc.
Cậu ấy nói với Quý Tác Sơn: “Cậu theo tôi đi.”
Quý Tác Sơn dở khóc dở cười: “Tôi không đi được.”
Cậu vốn dự định cùng mấy đứa em cùng nhau rút lui xuống pháo đài dưới lòng đất, nơi đó tài nguyên phong phú, cũng có điểm tập hợp nghỉ ngơi của Omega, có thể cung cấp phục vụ toàn diện cho Omega có sức chiến đấu thấp.
Triển Nhạn Triều nói: “Tôi dẫn mấy đứa em của cậu theo cùng, cậu theo tôi đi.”
Phát hiện Triển Nhạn Triều không phải đang nói đùa, Quý Tác Sơn thật sự không biết nên nói như thế nào cho phải: “Tôi đi theo cậu làm gì đây. Hiện tại tôi không thể giúp gì cho cậu.”
Triển Nhạn Triều nói một cách đương nhiên: “Tôi muốn nhìn thấy cậu mà.”
Đối với Triển Nhạn Triều mà nói thì Quý Tác Sơn đã sớm là nhu yếu phẩm cần thiết.
Triển Nhạn Triều ra chiến trường, lẽ nào lại không mang theo khăn mặt và bàn chải đánh răng à.
Không thể thuyết phục Quý Tác Sơn, ông Triển cũng không đồng ý, khiến Triển Nhạn Triều nổi quạo, bảo rằng Quý Tác Sơn mà không đi thì cậu cũng không đi.
Quý Tác Sơn bất đắc dĩ nói: “Cậu không đi là cực kỳ vô lý.”
Triển Nhạn Triều bày ra tư thế chơi xấu: “Tôi đã làm rất nhiều chuyện vô lý rồi.”
Phát hiện người này căn bản không thể nói lý, Quý Tác Sơn không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ, đồng thời cũng chuẩn bị một lượng lớn thuốc ức chế bỏ vào hành lý.
Trên tinh cầu, Omega phát tình sẽ tính theo kỳ, kỳ phát tình lần trước của Quý Tác Sơn vừa mới qua, nhưng dù sao vẫn phải lo chuẩn bị trước.
Nhưng hầu hết bi kịch trên đời này đều xảy ra khi bất cẩn lơ là.
Vị trí của Quý Tác Sơn vẫn luôn rất an toàn, nằm ở doanh trại hậu phương, cậu chỉ phụ trách băng bó vết thương, ăn uống và sinh hoạt thường ngày cho một mình Triển Nhạn Triều, vì để tránh tạo thành ảnh hưởng ác liệt, cậu vẫn luôn không bước chân ra khỏi cửa.
… Mãi đến tận ngày ấy.