Trang phục múa trên người cô được dựa theo thiết kế năm đó mà làm ra.
Bộ váy đó, cô còn cho rằng bản thân sẽ không thể mặc được nữa, là kiểu “đã mất đi nay lại tìm về được”.
Đi quanh quẩn trong hội trường rộng lớn, hôm đó, cô không có tư cách để đi vào trong phòng hòa nhạc.
Hình như đã là chuyện của đời trước rồi.
Vì để đạt được hiệu quả quay chụp tốt nhất.
Ý của đạo diễn là hy vọng cô có thể múa hoàn chỉnh một bài trên sân khấu.
Từ Thanh Đào không có ý kiến gì.
Sau khi kiểm tra các quy trình thêm lần cuối, tất cả đèn trong nhà hát bắt đầu chậm rãi tối lại.
Cuối cùng, chỉ còn lại một ánh đèn chiếu xuống người cô.
Máy quay ghi lại tất cả một cách đầy trung thực.
Đạo diễn nhìn chằm chằm vào thân hình đang múa của Từ Thanh Đào, thú thật là, tuy rằng đã đến bước cuối cùng này rồi, nhưng nếu nói không lo lắng chút nào thì là nói dối.
Ai cũng biết Từ Thanh Đào mới là nữ chính thật sự, và mọi người đều biết là lúc trước cô từng tập múa.
Cho dù Hồ Tiểu Xuân từng khen ngợi Từ Thanh Đào thuở niên thiếu đã từng là một thiên tài hiếm có, nhưng mà, thiên tài trên thế giới này nhiều vô số kể, ai có thể chứng minh được rằng, lúc trước cô là thiên tài, mà bây giờ cô vẫn có thể giữ được tài năng ấy đây?
Tuy rằng đạo diễn chỉ quay video tuyên truyền, nhưng cũng gánh lấy áp lực quay ở trên người.
Cho dù anh ta cũng vô cùng tán thưởng Từ Thanh Đào, yên tâm giao cả bài múa cho cô hoàn thành, nhưng đoạn thời gian này vẫn không tự chủ được mà bị ảnh hưởng bởi mấy lời bàn luận ở trên mạng.
Đặc biệt là vừa nãy, khi nghe thấy các thầy cô biên đạo múa của ekip chương trình thảo luận về đoạn video múa mà An Hạ vừa đăng lên.
Anh ta cũng bấm vào vội vã xem qua một lượt, nói thật thì, tuy không phải cái kiểu năng lực đủ để khiến cho người ta phải kinh ngạc và hâm mộ, nhưng chí ít thì cũng đúng chuẩn.
Bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng thảo luận của nhân viên trong ekip chương trình, tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy rất rõ:
“Cô ấy có thể múa tốt thật ư, cảm thấy vẫn là An Hạ đáng tin cậy hơn một chút.”
“Vừa nãy tôi cũng xem video của cô ấy rồi, đúng là múa khá tốt.”
“Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý là múa sẽ không đẹp rồi, đến lúc đó chỉ cần xem hậu kỳ là được.”
“Nói thì dễ, hậu kỳ cũng không thể cứu vãn toàn bộ được…”
Mãi cho đến giờ khắc này, lòng bàn tay của đạo diễn đã đổ ra chút mồ hôi.
Bắt đầu suy nghĩ lại chuyện bản thân đã tin tưởng vào Từ Thanh Đào một cách dễ dàng, liệu đó có phải là quyết định hơi liều lĩnh rồi không?
Suy nghĩ lung tung một lúc.
Phòng hòa nhạc số bốn của nhà hát kịch Bình Hải đã bắt đầu chậm rãi vang lên bài nhạc kinh điển của “Đứa con của biển”.
Vì để theo đuổi cảm giác chân thực của hiện trường bài múa.
Trên sân khấu lúc này chỉ có mỗi mình Từ Thanh Đào.
Vừa bắt đầu bài múa, nàng tiên cá nhỏ bé hướng về mặt biển, hướng về đất liền, bài múa của Từ Thanh Đào nhẹ nhàng, sống động, tràn đầy cảm giác thiếu nữ, chỉ có vài động tác giơ tay nhấc chân ngắn ngủi là đã có thể nhìn ra được khả năng làm chủ các chi tiết trên cơ thể, cánh tay trắng nõn thon gọn, rõ ràng là đôi chân của nhân loại nhưng theo sự biến hóa của động tác múa, tà váy màu xanh tung bay phấp phới, ngọc trai màu trắng điểm xuyết như bọt sóng lấp lánh, trong một khoảnh khắc, người ta không tài nào phân biệt được rốt cuộc là hai chân hay là đuôi cá.
Không ai có thể ngờ rằng, trạng thái của Từ Thanh Đào lúc này lại tốt đến vậy.
Trong nháy mắt, trong hiện trường, ngoài tiếng nhạc ra, thì tất cả các tiếng động khác đều đột nhiên biến mất.
So với bài múa đăng lên Weibo của An Hạ đó, có thể là vì để theo đuổi hiệu quả của video tuyên truyền.
Bởi vì không có cách nào để thể hiện cả nội dung bài múa trong vòng mấy phút ngắn ngủi, thế nên, Từ Thanh Đào dứt khoát cô đọng lại nội dung vở kịch vào một một điệu múa, thông qua các cung bậc cảm xúc để truyền tải câu chuyện.
Theo nhịp điệu lên xuống của giai điệu âm nhạc, điệu múa của cô cũng theo đó mà thay đổi.
Kèm theo gió bão nổi lên, biển cả lộ ra bộ mặt đáng sợ chân chính của nó, dưới cơn mưa bão dữ dội, động tác múa mạnh mẽ dâng trào, lập tức đẩy cảm xúc của mọi khán giả có mặt tại đây lên đến mức cao nhất.
Sau hai động tác xoay tròn, theo đó, nội dung vở kịch chuyển đến lần gặp mặt đầu tiên trên biển.
Từ Thanh Đào biết cảm xúc của đoạn này rất khó để chuyển tải, lúc cô ở trong phòng tập điệu múa này, mỗi lần đến đoạn này, cô đều rất khó khống chế cảm xúc của bản thân.
Tạ Sênh luôn càm ràm với cô, cậu đang nhìn thấy hoàng tử đấy, là lần đầu tiên cậu nhìn thấy con người, cậu có thể thể hiện một chút cảm giác rung động được không.
Nhưng xem đi xem lại video trong điện thoại, hình như cô vẫn không tìm được cảm giác mắt đối mắt ấy.
Đặc biệt là video tuyên truyền là video quay lại.
Không giống như là một buổi biểu diễn múa thực sự.
Vì để theo đuổi hiệu ứng hình ảnh, đạo diễn sẽ làm nổi bật biểu cảm gương mặt của diễn viên.
Suy cho cùng, vẻ ngoài xinh đẹp cũng là một trong những nhân tố giúp bài múa hoàn mỹ hơn.
Phần trang điểm hôm nay của Từ Thanh Đào là được trang điểm riêng đề phù hợp với việc quay video tuyên truyền này.
Vốn dĩ cô đã có gương mặt sắc nét, sau khi được chuyên viên trang điểm điểm tô vài ba nét thì càng thêm xinh đẹp hơn, dưới máy quay độ phân giải cao, dưới ánh đèn sân khấu, khuôn mặt cô xinh đẹp đến rung động lòng người.
Diễn viên múa bẩm sinh.
Khuôn mặt sinh ra là vì sân khấu và ánh đèn.
Điệu nhạc đã đi đến đoạn cao trào của giai đoạn đầu, trong cơn gió bão của mặt biển.
Nàng tiên cá bé nhỏ từ trong biển sâu ló đầu ra, chiếc thuyền buồm ở trên mặt biển bị gió bão đánh đập không thương tiếc.
Liên tục có người rơi xuống nước, ánh đèn chớp tắt liên tục.
Nàng tò mò bơi về phía trước, sau đó, trong khoảnh khắc đấy, nàng nhìn thấy chàng hoàng tử đang đứng ở trên boong tàu.
Từ Thanh Đào hoàn thành động tác lộn nhào đơn giản, đứng thẳng hướng về sân khấu, đó là đoạn cao trào đầu tiên – lần đầu gặp hoàng tử.
Cô điều chỉnh cảm xúc của bản thân, chuẩn bị bước vào động tác nhảy tiếp theo.
Ánh mắt quét qua một lượt quanh chỗ ghế khán giả.
Khu ghế khán giả rộng lớn, tuy rằng nơi đấy trống không, nhưng cô biết, khán giả mà cô muốn thì chỉ có một người.
Nhưng, giống như là có linh cảm nào đó báo trước vậy.
Ánh mắt cô vừa quét qua, đột nhiên dừng lại, không thể nào rời đi được nữa.
Ánh đèn chiếu soi lên người cô, theo lý mà nói, hàng ghế khán giả chỉ có bóng tối mà thôi.
Nhưng, dù cho có là như vậy đi chăng nữa, thì cô chỉ liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấy người đàn ông đứng ở cuối cùng kia.
Người đã nói rằng mình phải đi Hải Thành công tác đó, mà bây giờ lại cà lơ phất phơ đứng dựa vào tường.
Tư thế đứng của anh giống như lúc bình thường vậy, dáng vẻ biếng nhác, cả người giống như là không xương vậy.
Rõ ràng là.
Cô mới là người đứng trong ánh sáng.
Nhưng cô lại cảm thấy.
Bấy giờ, đối với bản thân cô mà nói, người đứng trong ánh sáng chính là anh.
Hình như, qua bao nhiêu năm rồi.
Vẫn không có bất kỳ điều gì thay đổi.
Thiếu niên trên sân vận động vào mùa hè năm cấp ba ấy.
Trên đầu là tiếng ve sầu kêu ngân nga quanh quẩn.
Anh vẫn mang dáng vẻ ung dung đó, phần tóc trước trán bị cơn gió hè thổi cho lộn xộn hết cả lên, lúc cười lên, khóe miệng lộ rõ lúm đồng tiền: “Sâu khấu kịch mà cậu tham gia, được mua vé xem không?”
Lúc đó, vì sự tự ti do hoàn cảnh sống mang đến.
Khoảng cách giữa anh và cô tựa như là mây với bùn vậy.
Cô không có dũng khí nói ra câu nói đó.
Giờ phút này đây, lòng cô như một dòng nước lũ chảy qua, không cách nào ngăn cản nó bộc phát.
Cô lên lấy hết dũng khí để nói với anh.
… Anh sẽ đến xem em múa chứ?
Điệu múa này chỉ vì mỗi mình anh mà múa.
Một ánh mắt kéo dài cả ngàn năm đằng đẵng, là sự rung động đầu đời thời niên thiếu, chưa từng biết yêu trong đời.
Bấy giờ, tất cả mọi người đều nín thở.
Máy quay sắc nét gần như đã ghi lại toàn bộ biểu cảm của Từ Thanh Đào.
Đôi mắt hồ ly ấy lộ ra thần sắc khiến người ta cảm động vô ngần, mọi cảm xúc như muốn vỡ òa vào khoảnh khắc này vậy.
Dường như là cô đã hòa cùng một thể với nàng tiên cá bé nhỏ vậy.
Lần gặp đầu tiên của cô, những rung động trong cô, cô sắp dùng cả sinh mệnh của bản thân để đổi lấy một đoạn tình cảm yêu thầm khắc cốt ghi tâm.
Hiện trường không còn bất cứ âm thanh nào.
Mãi cho đến khi điệu múa này kết thúc, sự đồng cảm mà nó mang lại sau đó là vô bờ bến.
Thậm chí, trong một khoảng thời gian dài, không một ai nói được gì cả.
Chỉ có tâm tình tự trách không ngừng dâng trào, vì điệu múa vừa nãy mà cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Sức mạnh của điệu múa như đã cộng hưởng với linh hồn.
Linh hồn của cô nói với tất cả mọi người rằng, cô sinh ra đã thuộc về sân khấu.
…
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng, điệu múa này của Thanh Đào lại được quay liền một mạch.
Đạo diễn còn cho rằng, ít nhất cũng. phải quay mấy lần mới thành công.
Sau khi Từ Thanh Đào múa xong, thể lực đã cạn kiệt hết rồi.
Đã nhiều năm không múa, một mạch hoàn thành một điệu múa đã là cực hạn đối với cô.
Chuyên viên trang điểm và trợ lý vội đi lên, lẽ ra bây giờ Từ Thanh Đào nên nghỉ ngơi mới phải.
Nhưng cô lại không ở trong hậu trường, cô để mặc nhóm trợ lý, vội vã chạy về phía hàng ghế khán giả.
Lúc trước, từng nghe người ta nói rằng, thích một người thì nhất định là sẽ muốn chạy về phía người đó.
Khi đó Từ Thanh Đào không biết vì sao lại muốn chạy về phía người đó, bây giờ thì cô cũng đã hiểu được phần nào.
Muốn gặp một người, dẫu chỉ chậm trễ một giây trên đường thôi cũng sẽ khiến ta thấy phí hoài.
Trần Thời Dữ như đã đợi cô từ rất lâu.
Từ sau khi Từ Thanh Đào trưởng thành, cô chưa từng thất lễ như vậy, hai ba bước chạy qua, không suy nghĩ gì cả mà cứ thế bổ nhào về phía anh.
Cân nặng của cô gái nhẹ như thế.
Mà cơ thể của Trần Thời Dữ không lắc lư chút nào, anh dễ dàng ôm lấy cô.
Mượn bóng tối mà nuốt xuống những giọt nước mắt trào ra từ hốc mắt.
Từ Thanh Đào hung hăng mở miệng hỏi anh: “Không phải anh nói anh phải đi Hải Thành công tác à?”
Trần Thời Dữ theo đó mà tiếp lời: “Đúng vậy. Nhưng không phải người nào đó muốn anh đến xem mình múa à?”
Những giọt nước mắt cô cố che giấu vẫn bị anh phát hiện, ngón tay của Trần Thời Dữ xoa xoa khóe mắt cô, giọng điệu như thể là đang nén cười: “Mới đến muộn có mấy phút mà đã chảy nước mắt rồi. Nếu như anh không đến, có phải người nào đó muốn trốn ở hậu đài khóc không.”
Từ Thanh Đào bị nói thế nên thấy xấu hổ: “Ai trốn ở hậu đài khóc chứ, không chỉ có vậy, em không hề rơi nước mắt đâu nhé, có được không, đây là do em bị kích ứng với mỹ phẩm thôi!”
Cưỡng từ đoạt lý.
Tóm lại, cũng không biết là anh có tin hay không.
Cô lẩm bẩm, cậy mạnh mà nói tiếp: “Hơn nữa, cho anh xem em múa miễn phí là tốt rồi…”
“Ai nói miễn phí.” Trần Thời Dữ nhướn mày, lôi vé vào cổng từ trong túi ra: “Đây không phải là vé anh mua à?”
Từ Thanh Đào nhìn xuống, sững sờ.
Là tấm vé vào cổng năm 2013 ấy.
Hiếm khi giọng nói của Trần Thời Dữ dịu dàng đến nhường này: “Tuy rằng anh đến muộn một chút, nhưng vẫn may mà anh không bỏ lỡ.”
Vẫn may.
Cả đời này, anh không bỏ lỡ cô.