Khoảnh khắc ấy, chẳng hiểu sao tim tôi bỗng cảm thấy chua chát.
Tôi cũng đoán được đây là tóc của ai.
Tuy tôi hiểu được Tống Duyên Minh và Lý Hào Kiệt hai người họ yêu thương lẫn nhau nên xảy ra chuyện gì ở đây thì cũng là điều bình thường, vậy mà tôi lại rời rỏi chiếc giường đó giống như là chạy trốn dịch bệnh vậy.
Đang định đi ra thì Lý Hào Kiệt đẩy cửa bước vào, tôi giật mình lùi lại một bước.
Sau đó mới biết chỉ là anh ta muốn đi tắm rồi thay quần áo.
Tôi tránh sang một bên rồi đợi.
Một lát sau, Lý Hào Kiệt tắm xong, anh ta bước ra tiến lại gần tôi rồi nói: “Đói rồi chứ, đi, anh đưa em đi ăn cơm.”
Trên người anh ta vẫn thoang thoảng vương mùi sữa tắm rất dễ chịu.
“Không cần….”
“Ở ngay nhà ăn của công ty.”
Tôi vừa định từ chối thì bị anh ta ngắt lời, anh ta kéo lấy tay tôi, hoàn toàn không quan tâm đến sự phản kháng của tôi mà cứ thế kéo tôi ra khỏi phòng làm việc.
Vừa ra khỏi phòng thì thấy Lê Kiên và vài cô thư ký đều đã ở bên ngoài.
Nhất là mấy cô thư ký, trông thấy chúng tôi bề ngoài tay trong tay nhau, ánh mắt như sắp bốc hỏa.
Nhưng Lý Hào Kiệt lại chẳng thèm đếm xỉa gì đến, cứ thế kéo tay tôi đi vào thang máy.
“Thả tôi ra.” Vào trong thang máy tôi tiếp tục giãy dụa.
Nhưng anh ta chỉ nhìn vào dãy số các tầng, không thèm trả lời.
Đợi thang máy di chuyển đến tầng 3.
Tầng 3 là tầng nghỉ ngơi của tập đoàn Hào Thiên, anh ta dắt tôi băng qua một tiệm cafe rồi đi thẳng vào nhà ăn của công nhân viên.
Lúc này đang là giờ ăn nên công nhân viên ra vào nhà ăn rất đông, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người đi phía sau Lý Hào Kiệt – chính là tôi.
Bên tai tôi không ngớt vang lên—
“Giám đốc Lý, cô Lý, chào buổi trưa.”
“Wow, ai đây? Vợ giám đốc sao?”
“Trời ơi, giám đốc lại đưa bà xã đến nhà ăn ăn cơm sao?”
Bốn chữ “bà xã giám đốc” cứ tắt nghẽn bên tai tôi….
Suốt cả quãng đường đi tới, đến nỗi khiến tôi có chút không chân thực.
Anh ta dẫn tôi một mạch đến một phòng VIP có nhân viên phục vụ mở cửa cho chúng tôi.
Anh ta đưa tôi vào ngồi ở đó.
Một lát sau thì đồ ăn lên.
Từng mòn từng món một đều là món tôi thích ăn.
Tôi nghi hoặc nhìn anh ta.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi nói, “Anh hỏi bà nội em, bà nói em thích ăn những món này.”
Hỏi Tống Tuyết?
Nhìn một bàn thức ăn, tôi đầy rẫy nghi ngờ.
Không dám cảm động.
Vì để không bị Lý Hào Kiệt làm tổn thương nên tôi đã dựng lên bức tường chắn cao bao bọc lấy trái tim bé nhỏ của mình, thế nhưng bức tường cao lại yếu đuối quá chừng, tôi sợ một ngày nào đó lại rung động khiến cho bức tường cao này sụp đổ, tấm lòng của tôi sẽ bị phơi bày trước mặt anh ta.
Như vậy thì anh ta có thể làm tổn thương tôi dễ như trở bàn tay rồi.
Lý Hào Kiệt gắp một miếng sườn xào chua ngọt, ăn xong rồi nhíu mày, “Em đều thích ăn những thứ ngọt như này sao?”
“….”
“Nếm thử đi, đầu bếp ở đây không thua kém gì ở nhà hàng Michelin đâu.”
“….”
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt.
Im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Tại sao?’
Anh ta tốt với tôi khiến tôi sợ hãi.
Lý Hào Kiệt tự gắp tự ăn vài miếng cơm rồi mới ngẩng đầu, nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, mất khoảng giây sau anh ta mới nói, “Làm cô Lý có phải cũng không hoàn toàn là đày đọa đúng không?”
Phải.
Đây là câu trả lời trong lòng tôi.
Nhưng như lúc này thì lại là không phải.
Tôi không dám cảm động, cũng không dám thừa nhận.
Tôi sợ khi tháo dỡ lớp vỏ bọc phòng ngự xuống sẽ có những tổn thương vô tận đón chào tôi.
“Không, tất cả đều là đày đọa, chỉ cần ở bên cạnh anh thì tất cả mọi chuyện đều là đày đọa.” Tôi nói rõ từng câu từng chữ.
Lý Hào Kiệt nắm chặt đôi đũa, rồi “Rắc” một tiếng, đôi đũa theo âm thanh đó mà gãy.
Sau đó Lý Hào Kiệt ném đôi đũa gãy xuống rồi đi ra khỏi nhà ăn không thèm ngoảnh đầu lại.
Rõ ràng là tôi đã nói những lời làm tổn thương anh ta.
Thế nhưng tim tôi lại đau….
Nhìn bàn thức ăn toàn món tôi yêu thích, đôi mắt tôi hoe đỏ.