Chẳng qua người đáng thương trên đời rất nhiều, tôi cũng chẳng thể dành quá nhiều tâm trí cho một người mới gặp được.
Y ôm tôi vút bay về toà lâu đài của mình, những ma tu hầu hạ đều tự động chạy biến. Vốn dĩ nơi này cũng chẳng có nhiều người hầu lắm, thành thử không mất bao lâu nơi này chỉ còn mỗi tôi và Man Di.
Một bên má bị thứ gì đó chọc chọc vào, lõm thật sâu. Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện Man Di đang chơi đùa vui vẻ hết sức với cái má của mình.
Bắt gặp ánh mắt “sao ngươi có thể” của tôi, y lại hoàn toàn chẳng biết xấu hổ là gì: “Khụ, không nên trách ta, đều do Huyên quá dễ thương.”
Được rồi, về phần này thì tôi không thể không công nhận được. Lúc nhìn thấy mình trong gương tôi cũng cảm thấy mình là đứa bé dễ thương nhất thế giới. Dù ngũ quan chưa phát triển hoàn thiện nhưng nhìn sơ cũng đoán ra được khi lớn lên tôi không xấu nổi được.
Hoá ra trước nay nhan sắc tôi thực thụ của tôi vẫn luôn bị vùi lấp, nếu biết mình đẹp vậy thì tôi đã sớm tìm biện pháp chữa mặt rồi.
Có điều dù đáng yêu tới đâu thì vẫn không thể chối cãi được sự thật rằng đây là gương mặt của một đứa trẻ. Tôi không muốn bị đối xử như một đứa trẻ mãi đâu, bất tiện chết đi được.
“Có cách nào để ta khôi phục bộ dáng trưởng thành không?” Tôi níu áo Man Di, hỏi.
Y chần chừ đáp: “Thực ra theo dự tính ban đầu thì chỉ cần ngươi ngâm Thánh Thuỷ đủ thời gian sẽ dần khôi phục lại dáng vẻ cũ.”
“Còn phải ngâm bao lâu?” Tôi ngờ vực hỏi, “Mà ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Ngươi ngủ mười năm rồi.” Y nói, “Với tốc độ này thì có lẽ là mười… không, chắc chỉ cần năm năm nữa là khôi phục hoàn toàn.”
Năm năm!
Là ngâm nước năm năm đó! Cho dù tôi là người thì cũng có thể mọc được rễ luôn!
Man Di nhìn thấy vẻ kinh hãi trong mắt tôi, ý cười càng thêm sâu: “Thật ra không cần thiết đâu. Thánh nữ cũng có bảo rằng sau khi ngươi khôi phục trạng thái trẻ con rồi nếu tỉnh lại thì cứ vớt ra, cơ thể cũng sẽ tự động lớn dần lên theo tốc độ bình thường. Có lẽ chậm hơn so với nằm trong Thánh Thuỷ nhưng không khác gì trẻ con khác.”
Nghe y nói xong, tôi không khỏi lấy làm nhẹ nhõm. Chỉ là tôi chợt quay về một chi tiết trước đó chính mình xem nhẹ bỏ qua.
Tôi thế mà đã ngủ được mười năm rồi?
“Mười năm trôi qua, vậy…” Tôi bối rối nhìn Man Di, buột miệng thốt ra câu mà Mộng Kính nói trước đó với tôi, “Lương Ân và chó không được vào?”
Man Di: “…”
Man Di: “… Ngươi nghe ta giải thích.”
Tôi bất đắc dĩ chống cằm nâng gương mặt bụ bẫm của mình lên, nghe xem tên nhóc thối tha này lại chuẩn bị ca bài gì.
Lúc trước Lương Ân rời đi ba ngày cũng là vì để quay về Thanh Sơn phái thu thập dụng cụ cần thiết, lại bôn ba chạy ngược về Cổ Thành. Bởi vì tôi nằm trong lãnh địa của Man Di, mà Man Di lại ở Cổ Thành, bọn họ đều tạm thời thống nhất rằng đem hòm thuỷ tinh và Thánh Thuỷ đến đây thì tiện hơn so với để y tới Thanh Sơn phái.
Tuy tôi bất tỉnh nhân sự nhưng người còn ở đây, Lương Ân đương nhiên không muốn rời đi. Man Di lại ỷ vào lợi thế địa bàn, đánh bay hắn ra khỏi Cổ Thành. Lương Ân cũng không chịu thua kém, hai bên đánh nhau qua lại một hồi hắn rơi vào thế yếu hơn, bèn lập ra thoả thuận yêu cầu Man Di phải cho phép hắn mỗi năm đến thăm tôi một lần. Hơn nữa sau khi tôi tỉnh lại phải thành thật báo cáo để hắn mau chóng tới, chuyện về sau cũng do tôi quyết định.
Bản thoả thuận này nhìn thế nào cũng thấy bất lợi với Lương Ân hơn, xem ra đánh nhau hắn ăn thiệt không ít.
“Ầy, Man Di sau khi dung hợp nguyên anh thành công đã phi thẳng lên Đại Thừa kỳ, Lương Ân vẫn còn mắc kẹt ở Nguyên Anh hậu kỳ, đánh không lại là chuyện đương nhiên.” Mộng Kính giải thích trong đầu tôi, “Nhưng sau lưng Lương Ân có Thanh Sơn phái, có cả Lãn Nhàn chân nhân sư phụ ngươi, y không dám bức ép thái quá nên phải nhượng bộ một phần.”
… Hiểu rồi, tức là ban đầu Man Di còn chẳng có ý định cho Lương Ân được gặp lại tôi cơ.
Chỉ là vì sao Lương Ân bị vướng bình cảnh tình kiếp nên giậm chân mãi ở Nguyên Anh hậu kỳ, Man Di lại có thể thong thả vượt cấp nhanh như vậy? Y từng bảo cả hai mang huyết mạch Cổ Ma và Cổ Thần, theo lý thuyết sẽ không thua kém gì nhau mới đúng.
Chẳng lẽ chừng nào chưa độ xong tình kiếp với tôi thì chừng nấy Lương Ân vẫn không thể tấn giai?
Ngẫm nghĩ lung tung một hồi, tôi vỗ mặt Man Di: “Hiện tại ta đã tỉnh, ngươi không đi báo với hắn sao?”
Man Di ủ rũ cúi đầu: “Ngươi chỉ nhớ mỗi hắn.”
Còn dám giả vờ đáng thương, cứ như thể kẻ độc chiếm tôi mười năm qua không phải y vậy.
Dù không ưng bụng thì Man Di vẫn định tuân theo giao ước. Chỉ là y còn chưa kịp tìm người đi truyền tin, bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào.
Ánh mắt Man Di thoáng thay đổi: “Hắn tới rồi.”