Màn đêm buông xuống, ba người từng người lên giường mình chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Tiếng giày cao gót lại vang lên trên hành lang, Lâm Thu Thạch đã quen, dứt khoát vờ như không nghe thấy. Dựa theo quy luật của hai ngày trước, có lẽ lát nữa hộ sĩ tự sát kia lại muốn tới đây nhảy lầu, trong lòng Lâm Thu Thạch nghĩ thật sự hy vọng tiếng cô ta nhảy lầu có thể nhỏ một chút, đừng có đánh thức mình.
Nghĩ như vậy, Lâm Thu Thạch mơ mơ màng màng đã ngủ.
Tuy rằng đã chuẩn bị tốt tinh thần bị đánh thức, mà tới khi Lâm Thu Thạch bị tiếng kêu thảm thiết bén nhọn đánh thức vẫn là hoảng sợ. Hắn mở to mắt, trông thấy Phong Vĩnh Nhạc giường bên cũng tỉnh, lúc này đang dùng biểu tình hoảng sợ đối diện với hắn.
“Cứu mạng —— cứu mạng ——” Lần này không có tiếng nhảy lầu, mà là tiếng nhân loại thê thảm cầu cứu, có người hoảng sợ chạy vội trên hành lang, như là đang bị thứ gì truy đuổi.
Lâm Thu Thạch lập tức tỉnh táo, bởi vì tiếng cầu cứu này rất quen thuộc —— đúng là tiếng Tiết Chi Vân định ngáng chân bọn họ vọng lại.
“Cứu tôi với!!!” Tiếng Tiết Chi Vân kêu thê lương vô cùng, như là đang bị thứ gì cực kỳ khủng bố đuổi theo.
“A a a, a a a ——” Trong tiếng gào thê thảm, còn có tiếng phập phập do vũ khí sắc bén đâm vào cơ thể, âm thanh này dường như ở ngay ngoài cửa phòng bọn họ, nghe thấm người cực kỳ.
Lại là một đoạn tiếng chân chạy vội vàng, tiếp theo Tiết Chi Vân dường như là bị thứ kia bắt được, tiếng kêu bắt đầu trở nên mỏng manh.
Lâm Thu Thạch cùng Phong Vĩnh Nhạc đều từ trên giường ngồi dậy.
Tiếng Tiết Chi Vân kêu cuối cùng đã ngừng, Lâm Thu Thạch nghe thấy ngoài cửa có tiếng vật nặng bị kéo lê, theo sau đó là một tiếng vang lớn —— Tiết Chi Vân dường như bị ném thẳng xuống dưới lầu.
Nơi này là tầng 4, kể cả Tiết Chi Vân còn sống, bị ném xuống khẳng định cũng mất mạng.
Lâm Thu Thạch chậm rãi đứng lên, đi tới bên cửa sổ. Xuyên qua cửa sổ, hắn trông thấy thi thể Tiết Chi Vân.
Thi thể cô ta ngã sấp mặt, xương cốt toàn thân bày ra một loại tư thế gãy gập, tuyệt đối không có khả năng còn sống. Mà ở bên người cô ta, có một lệ quỷ cả người toàn là máu đang đứng, đúng là hộ sĩ mỗi đêm đều không ngừng nhảy lầu kia, lúc này đang lộ ra nụ cười thoả mãn mà quái dị, trong tay nắm một con dao nhọn thật dài, trên lưỡi dao còn dính máu tươi.
Lâm Thu Thạch chậm rãi lui về trong phòng.
Ngoài phòng truyền đến một trận tiếng mắng, theo sau lại là tiếng cầu cứu thê thảm với chạy vội, ban đêm vốn nên yên tĩnh, lại bởi vì những âm thanh này mà trở nên có chút ầm ĩ.
Lâm Thu Thạch cùng Phong Vĩnh Nhạc đều không ngủ được, nhưng thần kinh Nguyễn Nam Chúc vẫn luôn luôn thô, ngoại trừ ban đầu dường như có tỉnh một lát, sau đó đều nằm ở trên giường không nhúc nhích, thoạt nhìn như là thật sự đã ngủ.
Lâm Thu Thạch ngồi ở trên giường một đêm, cho đến khi bên ngoài vừa hiện lên nắng sớm, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Phong Vĩnh Nhạc không khác Lâm Thu Thạch lắm, sau hừng đông, hai người nhanh chóng đứng dậy mở cửa, muốn nhìn một chút bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả vừa mở cửa, hai người đã bị cảnh tượng trên hành lang làm cho chấn động.
Chỉ thấy toàn bộ hành lang, gần như mỗi một góc đều bị máu tươi làm cho ướt sũng, thậm chí trên trần nhà cũng tràn đầy máu tươi.
Ánh mắt Lâm Thu Thạch quét một vòng trên hành lang, rất nhanh đã phát hiện căn phòng xảy ra chuyện, thế nhưng lại là phòng bọn Giang Anh Duệ.
Lâm Thu Thạch chợt nghĩ tới cái gì, hắn đi đến cửa phòng kia, muốn xem biển số trên phòng. Biển số phòng nơi này có chút đặc thù, là một cái bìa in cứng, cắm vào một cái khung nhỏ trong suốt. Cũng vì nguyên nhân này, số phòng ở đây cực kỳ dễ bị người đổi mới.
Nhưng làm Lâm Thu Thạch cảm thấy nghi hoặc chính là, số phòng trước mặt hắn không phải 502, mà vẫn là số phòng tầng 4 bình thường. Nghĩ cũng đúng, trước đó Giang Anh Duệ đã phải trải qua chuyện đổi số phòng, tự hắn chắc chắn cực kỳ cực kỳ cẩn thận.
Từ từ, Lâm Thu Thạch đột nhiên chú ý tới cái gì……
“Làm sao vậy?” Phong Vĩnh Nhạc hỏi Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch lắc đầu, chỉ chỉ trong phòng.
Phong Vĩnh Nhạc nói: “Muốn vào xem một chút? Uầy, bên trong toàn là máu……” Cậu ta xoay người vào phòng.
Thời điểm Phong Vĩnh Nhạc vào phòng, Lâm Thu Thạch duỗi tay liền cầm số phòng kia xuống dưới, số phòng vừa vào tay hắn đã cảm giác không đúng, số phòng này quá dày. Lâm Thu Thạch xoay qua mặt sau, ở mặt trái số phòng trông thấy một con số khác: 502.
Ngay lập tức, Lâm Thu Thạch liền đã hiểu Nguyễn Nam Chúc làm gì —— hắn dùng hạt cơm, đem số phòng 502 này, dính đằng sau biển số phòng bọn Giang Anh Duệ.
Lâm Thu Thạch rũ mắt, bóc số 502 ra, sau đó dùng ngón tay lau sạch vết hạt cơm, lại trả số phòng của Giang Anh Duệ trở về, làm như không có việc gì bỏ con số 502 vào túi tiền của mình.
Phong Vĩnh Nhạc không nhìn thấy động tác của Lâm Thu Thạch, cậu ta còn đang quan sát căn phòng đã bị máu ngâm ướt sũng, hiển nhiên cậu ta không tìm được manh mối gì ở bên trong, lắc đầu thở dài ra khỏi phòng: “Có vẻ đều chết sạch rồi.”
“Không biết.” Lâm Thu Thạch gõ, “Nhưng tôi chỉ thấy thi thể của Tiết Chi Vân.”
Đội của Giang Anh Duệ tổng cộng có ba người, một là Tiết Chi Vân, còn có một nam thành niên khác không có cảm giác tồn tại gì. Người chết tối hôm qua tuyệt đối không thể chỉ có mình Tiết Chi Vân, cho nên hai bộ thi thể còn lại ở chỗ nào lại là cái vấn đề.
“Có phải ở dưới tầng hay không?” Phong Vĩnh Nhạc lẩm bẩm.
Lâm Thu Thạch: “Có khả năng……”
Những người khác trong đoàn cũng dần dần vây quanh lại đây, trong một đêm đã mất đi ba người, mọi người đương nhiên đều có chút bất an.
Hơn nữa quan trọng nhất, là tại sao phòng này lại đột nhiên xảy ra chuyện.
“Ngày hôm qua bọn họ đi chỗ nào? Có phải cả ba người đều kích phát điều kiện tử vong hay không?” Trong đám người rì rầm thảo luận, “Hình như tôi thấy bọn họ vào phòng chứa thi thể.”
“Nhưng tôi cũng vào mà.” Có người nghe vậy hoảng sợ nói, “Tại sao tôi còn sống……”
“Có lẽ là nhân số tử vong đã thỏa mãn?” Người nói chuyện là một nam nhân trung niên tính tình thoạt nhìn rất ôn hòa, tên hình như là Trình Đạo, anh ta nói, “Kể cả tất cả mọi người đều thỏa mãn điều kiện tử vong, cũng không nhất định là một đêm chết sạch.”
Lời này của anh ta vừa ra, sắc mặt của những người hôm qua vào phòng chứa thi thể đều thay đổi.
Nhưng sự thật đúng là như thế, ma quỷ trong cửa giết người có hạn chế về số lượng, bằng không sẽ rất dễ dàng xuất hiện tình huống một đêm liền giết hết.
“Mọi người có nhìn thấy thi thể của bọn họ không?” Trình Đạo hỏi, “Tôi chỉ thấy cô bé kia.”
“Bên chúng tôi có một bộ.” Có người trả lời, “Nam nhân đi cùng bọn họ kia.” Nam nhân này cũng giống Tiết Chi Vân bị hộ sĩ ném thẳng từ tầng 4 xuống, Nhưng bởi vì khác hướng, bọn Lâm Thu Thạch không nhìn thấy được thi thể.
Vốn dĩ Lâm Thu Thạch cho rằng nam nhân này là Giang Anh Duệ, nhưng sau khi xem qua thi thể, mới xác định người này không phải Giang Anh Duệ.
“Còn có một bộ thi thể đâu?” Mọi người đều cảm thấy có chút bất an.
Loại tình huống như tối hôm qua này, chắc chắn rất khó để chạy trốn, trừ khi, Giang Anh Duệ có phương pháp đặc biệt gì. Không hiểu sao Lâm Thu Thạch lại nghĩ tới tờ manh mối đầy đủ chi tiết kia, chẳng lẽ Giang Anh Duệ cũng…… Hắn hơi hơi nhíu mày.
Mọi người ở đây đang thảo luận hết sức, Giang Anh Duệ lại là xuất hiện ở ngoài cửa, đương nhiên, anh ta hấp dẫn ánh mắt mọi người.
“Làm sao, xảy ra chuyện gì?” Giang Anh Duệ nhẹ nhàng dò hỏi, nụ cười trên mặt nhìn qua có chút giả.
Lâm Thu Thạch thấy anh ta, hơi hơi mở to mắt nhìn —— hắn không nghĩ tới Giang Anh Duệ vậy mà sẽ đột nhiên xuất hiện!
“Mọi người nhìn tôi như vậy làm gì?” Ngữ khí Giang Anh Duệ cực bình tĩnh.
“Cậu…… Cậu không phải đã……” Những người khác có hơi không dám tin, Giang Anh Duệ rõ ràng hẳn là đã chết, tại sao hiện tại lại hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở chỗ này.
“À.” Giang Anh Duệ nói, “Là như thế này, bởi vì đêm qua xảy ra chút mâu thuẫn với bọn họ, cho nên tôi đổi qua phòng khác ngủ, không thành vấn đề chứ?”
Mọi người im lặng.
Cách giải thích này đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng mọi người đều cảm thấy không quá thích hợp.
Lâm Thu Thạch cũng như thế, hắn nhìn bộ dáng bình tĩnh của Giang Anh Duệ, lại không biết tại sao cảm thấy anh ta đang nói dối.
Giang Anh Duệ lại không định giải thích nữa, ánh mắt hắn quét một vòng trong đám người, nói: “Nguyễn Bạch Khiết đâu?”
“Hỏi cô ấy làm gì?” Phong Vĩnh Nhạc rất phiền Giang Anh Duệ.
Giang Anh Duệ nói: “Tìm cô ta đương nhiên là có việc.” Anh ta cười cười, “Bởi vì tôi nghi ngờ Tiết Chi Vân bọn họ là bị Nguyễn Bạch Khiết hại chết.”
Lâm Thu Thạch biểu cảm không đổi nhìn anh ta.
“Anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy!” Phong Vĩnh Nhạc rất không cao hứng, “Rõ ràng là anh muốn hại chết chúng tôi, nếu không phải bị phát hiện, chúng tôi đã sớm lạnh ——”
Giang Anh Duệ không nói gì, xoay người đi tới cửa, sau đó cầm lấy biển số phòng kia.
“Thế nào?” Phong Vĩnh Nhạc cười lạnh.
Giang Anh Duệ quan sát biển số phòng trong tay, cuối cùng không nói gì.
Lâm Thu Thạch khoanh tay nhét tay vào túi tiền, chầm chậm sờ sờ một chút số phòng 502 kia.
Ngay thời điểm bọn họ đang nói chuyện, Nguyễn Nam Chúc cũng xuất hiện ở cửa, tay hắn ôm ngực, cười như không cười nhìn Giang Anh Duệ, nói: “Ấy, nói cái gì vậy?”
Giang Anh Duệ ngước mắt, tầm mắt đối diện với Nguyễn Nam Chúc, ánh mắt hai người đối nhau, dường như sắp toé ra tia lửa điện.
“Không có gì.” Giang Anh Duệ cười cười, không nói chuyện, xoay người đi mất.
Nguyễn Nam Chúc lạnh nhạt nhìn bóng dáng anh ta.
Lâm Thu Thạch đi tới bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, duỗi tay kéo kéo tay áo hắn. Nguyễn Nam Chúc sờ sờ đầu của hắn: “Ngoan.”
Lâm Thu Thạch liếc hắn một cái, rất muốn nói đừng sờ đầu tôi —— chính xác mà nói là tóc.
“Đi thôi, đi ăn sáng.” Nguyễn Nam Chúc vươn vai.
Ba người đi tới nhà ăn.
Tùy tiện tìm một cơ hội, Lâm Thu Thạch nhét số phòng trong tay vào tay Nguyễn Nam Chúc. Nguyễn Nam Chúc nhận được số phòng này cũng không kinh ngạc, động tác tự nhiên để vào túi tiền của mình.
“Giỏi hơn rồi à.” Nguyễn Nam Chúc cười tủm tỉm nói một câu như vậy.
Lâm Thu Thạch cười cười, không nói chuyện.
“Về sau Thu Thu nhà chúng ta sẽ càng lợi hại hơn ——” Nguyễn Nam Chúc kéo dài thanh âm, trong giọng nói mang theo một chút ý cười, “Có khi về sau là Thu Thu bảo vệ tôi đấy chứ.”
Lâm Thu Thạch rất muốn khiến Nguyễn Nam Chúc ngừng diễn, nhưng lại không quá tiện. Hiện tại hắn cực độ hoài nghi nguyên nhân Nguyễn Nam Chúc kêu hắn không nói chuyện là bởi vì để tiện chiếm tiện nghi của hắn.
Mà Phong Vĩnh Nhạc lại đang vì cảm tình của hai người bọn họ mà cảm động, nói: “Quan hệ hai người tốt thật đấy, ở hiện thực cũng như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Nam Chúc cười tủm tỉm nói, “Tôi với Thu Thu mỗi ngày ngủ cùng một giường ấy.”
Phong Vĩnh Nhạc nghĩ nghĩ hình ảnh kia, ho khan một tiếng, không biết vì sao biểu tình có chút khó tả.
Lâm Thu Thạch lại không nhìn ra Phong Vĩnh Nhạc nghĩ cái gì, hắn lại bắt đầu suy nghĩ chuyện của Giang Anh Duệ, trực giác nói cho hắn, đêm qua Giang Anh Duệ tuyệt đối là có ở trong phòng. Nhưng lại không biết hắn dùng biện pháp gì, thoát khỏi một màn khủng bố tối hôm qua kia.
Nhưng trong lúc nhất thời, Lâm Thu Thạch lại không tìm thấy manh mối cụ thể rốt cuộc là gì.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa.” Nguyễn Nam Chúc lại đã biết vấn đề Lâm Thu Thạch rối rắm, hắn nói, “Làm bụng no trước, lại nghĩ chuyện khác.”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, cầm lấy một cái bánh bao nhét vào trong miệng.
Nguyễn Nam Chúc cười cười nhìn hắn.
Lâm Thu Thạch bị hắn nhìn có hơi rùng mình, gõ chữ: Cậu nhìn tôi làm cái gì?
Nguyễn Nam Chúc: “Không có gì.” Ngữ khí hắn thong thả ung dung, “Chỉ là cảm thấy em hôm nay, cực kỳ đáng yêu.”
Lâm Thu Thạch run lập cập, mãnh liệt hoài nghi Nguyễn Nam Chúc thứ này có phải uống lộn thuốc rồi hay không.
“Được rồi, tôi chỉ đùa một chút.” Nguyễn Nam Chúc chống cằm, ngáp một cái, “Về bác sĩ kia, hai người có ý tưởng gì không?”
Lâm Thu Thạch cùng Phong Vĩnh Nhạc đều lắc lắc đầu, tỏ vẻ cũng không có ý tưởng gì.
“Thật ra tôi lại có một suy đoán.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Hai người nói xem, tại sao hộ sĩ kia mãi vẫn không tìm thấy bác sĩ cô ta muốn tìm?”
Phong Vĩnh Nhạc ngốc ngốc hỏi: “Tại sao thế?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Hai người không nghĩ tới, có lẽ bác sĩ này, căn bản không phải người của viện điều dưỡng?”
Lâm Thu Thạch nghe vậy sửng sốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nam Chúc: Đứa trẻ rốt cuộc đã trưởng thành……
Lâm Thu Thạch: Phải không, rốt cuộc đã có thể giúp cậu giải quyết tốt hậu quả?
Nguyễn Nam Chúc: Rốt cuộc đã có thể rửa sạch ăn……
Lâm Thu Thạch:????
Gần đây tìm ra được một quán lẩu ăn rất ngon trầm mê tới không thể tự thoát ra được, sau đó lại nhớ tới có một người bạn tới chỗ này ăn lẩu ăn quá no lúc đứng dậy liền nôn ra (.