Thì ra Lý Ngạn Thành nói thật. Người này dùng hình dáng bên ngoài để hạn chế năng lực của bản thân.
Nghiêm Húc hiểu rất rõ, tuy bên họ chiếm được cái mộng cảnh này trước, nhưng người của đội thứ hai rõ ràng nhìn vấn đề còn thấu triệt hơn so với bọn họ. Cái mộng cảnh này vốn không chỉ có một mình Trì Thác mà còn ẩn giấu rất nhiều cao thủ. Bọn họ đã thua ngay từ lúc bắt đầu, trừ phi lại phái thêm được mấy người bậc thứ nhất tiến vào nữa.
Nhưng nếu như vậy, chẳng phải họ cần phải phái ra một đội ngũ ở bậc thứ nhất hay sao… Năng lực của cái mộng cảnh này cũng không thật sự được kẻ khai thác trong nghề xem trọng, vừa khó sử dụng vừa không tạo được quá nhiều công kích tinh thần, sức ảnh hưởng của nó lên người bình thường rõ ràng quan trọng hơn như vậy.
Con dê trắng đi đến bên cạnh người đàn ông nọ, đứng im không nhúc nhích. Người đàn ông kia nhìn Nghiêm Húc một chốc, lại nhìn nhìn Ngô Côn Phong sau lưng anh ta, sau đó thấp giọng nói: “Lần sau đi. Cậu ta không sao.”
Nghiêm Húc tiến vào trạng thái phòng bị, mở mắt ra nhìn người đàn ông nọ, nhưng anh ta lại không trông thấy được loại cường độ ý thức khổng lồ trong dự đoán của mình, không lẽ người này không mạnh lên sao? “Cậu bây giờ là như thế nào? Thế mà còn có thể sống lại.”
Lần này, người đàn ông kia hoàn toàn quay người sang, anh nhíu mày, hỏi Nghiêm Húc: “Vì sao anh vẫn còn ở đây?”
Nghiêm Húc bị hỏi một câu chẳng hiểu ra làm sao, không lẽ cậu nằm xuống là để chờ tôi đi hay gì? Cậu đang giả chết à? Thế nhưng, Nghiêm Húc vẫn cười cười đáp: “Cái mộng cảnh này có rất nhiều niềm vui bất ngờ, tôi phát hiện được rằng ngoài kẻ khai thác kia ra thì còn có những thứ thú vị khác.”
Nếu là ứng cử viên của “Phân giải”, Lâm Nhất cũng không tiện nói gì, nhưng anh cũng có một niềm vui bất ngờ, cơn mưa này đúng là ngoài ý muốn. “Anh đi đi, anh không lấy được thứ gì từ nơi này đâu.” Lâm Nhất đi ngang qua Nghiêm Húc, khiêng Ngô Côn Phong dậy, sau đó đặt cậu ta lên người con dê trắng.
Nghiêm Húc xoay người lại, trông thấy hành động của Lâm Nhất, bèn nói với anh: “Tôi cảm thấy tôi không nên thả cậu đi, cậu rất khả nghi.” Vừa dứt lời, anh ta đã khởi động năng lực của bản thân mình.
Lâm Nhất nhìn anh ta, lạnh nhạt đáp: “Anh vừa mới đột phá cấp tông đồ, đừng có háo thắng như vậy.”
Nghiêm Húc nhớ rõ rằng khi anh ta đột phá cấp tông đồ, thiếu niên này cũng đã bị giải quyết, cậu ta chắc chắn sẽ không có kí ức của lúc đó, vậy nên việc chỉ dựa vào mỗi kí ức để nhìn ra trình độ hiện tại của anh ta là một chuyện rất vô lí. Nếu như nhìn ra được mọi thứ thì họ cần chuyên môn đi tìm kẻ khai thác ở bậc thứ nhất làm gì.
“Cậu rốt cuộc là ai?” Nghiêm Húc mở mắt ra, chăm chú nhìn vào người trước mặt mình.
Con dê trắng kia đã cao lớn hệt như một con ngựa, Lâm Nhất trực tiếp ngồi lên nó, nhìn xuống Nghiêm Húc, lạnh lùng đáp: “Đi hỏi giấc mơ của mình đi.” Sau đó, bọn họ rời khỏi nơi này.
Khóe miệng Nghiêm Húc giật một cái, đi hỏi giấc mơ à? Đấy hẳn là đang bảo rằng cái gì mình cũng không thể biết được.
Thế nhưng, Nghiêm Húc cũng không đuổi theo Lâm Nhất, anh ta luôn cảm thấy mình không ứng phó được người này. Tuy cậu ta có nói rằng mình không phải cấp tông đồ nhưng năng lực của cậu ta rất đa dạng, không có cách nào định nghĩa nó được. Nghiêm Húc quay về bên cạnh Lý Ngạn Thành, định rời đi nơi này, cái mộng cảnh này thật sự sẽ thức tỉnh.
Lâm Nhất đi đến bên cạnh Nhiễm Văn Ninh. Dê trắng khuỵu gối, đặt Ngô Côn Phong xuống đất, sau đó tự động biến mất rồi. Lâm Nhất nhìn thấy tròng mắt của Nhiễm Văn Ninh đã không còn tiêu cự. Còn về phần tinh thần lực, anh sờ lên đầu Nhiễm Văn Ninh, người này tuy không lạc lối, nhưng trị số rất cao, đã đạt đến cả ngàn, thật sự là triệu hồi tầm bậy tầm bạ, sử dụng cũng tầm bậy tầm bạ nốt…
Anh gảy trán Nhiễm Văn Ninh một cái, khiến cậu lui về trong giấc mơ của mình. Cơn mưa bên ngoài “Đô thị hoang phế” cũng ngừng lại.
Còn về phần Ngô Côn Phong, Lâm Nhất vừa tính đá cậu ta quay về, đột nhiên lại nhớ ra mình còn phải giải thích với Trì Thác, anh đành để Ngô Côn Phong nằm tại chỗ, chờ đội trưởng tới nhặt xác. Anh tiện thể hóa thành hình dạng thiếu niên của mình, tiếp tục công việc giả dạng thành một đứa nhỏ vị thành niên trong buồn bực và uất ức.
Lúc Trì Thác đến được nơi ấy, anh trông thấy Lâm Nhất đứng bên cạnh Ngô Côn Phong, dường như đã đợi rất lâu.
“Anh ta không lạc lối, chỉ hôn mê bất tỉnh mà thôi, anh có thể mang anh ta tỉnh lại, hoặc khiến chính anh ta tỉnh lại.” Lâm Nhất nói với Trì Thác như thế.
Trì Thác nâng Ngô Côn Phong dậy, đáp: “Cái mộng cảnh này sắp thức tỉnh, không thể chờ cho tới khi cậu ta tỉnh dậy được. Tôi mang cậu ta tỉnh trước, các đội khác sẽ nhận ra dấu hiệu này rất nhanh. Nhiệm vụ lần này kết thúc.”
…
Hai đội ngũ của Tang Điệp và Ngũ Ý vốn đang chiến đấu với sinh vật trong mộng và người bên phe bảo thủ. Nhưng khi mấy người bên phe bảo thủ trông thấy mấy sinh vật trong mộng không còn có dấu hiệu hoạt động nữa, cả một thành phố này đã dần dần trở nên xưa cũ, họ đã biết ngay cái mộng cảnh này không được rồi, bèn tan tác rời khỏi mộng cảnh, ai về nhà nấy.
À mà, còn có thêm một cơn mưa lạ kéo dài không quá lâu nữa cơ.
“Đi thôi, Trì Thác hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Ngũ Ý phất tay, nói như thế.
Lần vào trong “Đô thị hoang phế” này, bên họ thiệt hại rất nhiều. Một người bên “Âm thầm” hoàn toàn lạc lối, hiện tại chưa có cách nào có thể đánh thức được người kia, một người tỉnh dậy từ mộng cảnh đặc thù, nhưng lại lâm vào tình trạng hôn mê. Hai người bên “Hắc huyền” hôn mê, một người lạc lối cần được mang tỉnh. Một người bên “Ánh sáng” lạc lối nhưng có thể được mang tỉnh, một người hôn mê. Người dẫn đường gia nhập cũng hôn mê nốt.
Sau khi Trì Thác tỉnh lại, Chúc Nguyệt Tinh có kể lại với anh, sau khi anh đi vào tầng sâu hơn của mộng cảnh, Giang Tuyết Đào gặp chuyện, nhưng ý thức của Giang Tuyết Đào đã được Nhiễm Văn Ninh đặt vào trong những mộng cảnh khác. Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang hôn mê, Trì Thác chỉ có thể chờ Nhiễm Văn Ninh tỉnh lại.
Lần này, Nhiễm Văn Ninh tỉnh lại trong mơ, đầu cậu đau như búa bổ. Cậu thấy mặt mình ngập một nửa trong nước đã biết ngay mình đang ở trong mộng cảnh Dear Anna. Nhiễm Văn Ninh mở mắt ra, đầu đã đau càng thêm đau, cậu nghi rằng đầu cậu bây giờ hẳn là đã sưng một cục to như trái bí đao rồi.
Cậu nhìn sương mù trôi lơ lửng trên không trung, nhớ đến Giang Tuyết Đào, nhắc đến Giang Tuyết Đào lại nhớ đến đồng đội mình, kéo theo sau đó là hình ảnh của Lâm Nhất, Ngô Côn Phong, cậu còn nghĩ đến cái người tên Giang Manh kia, nghĩ đến việc người nọ đã đối xử với đồng loại của mình như thế nào, còn có buổi tập hợp của những kẻ điên loạn kia nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu lại cảm thấy vô cùng đau buồn. Cả người Nhiễm Văn Ninh bây giờ đau đến không thể động đậy, cậu nhớ không rõ mình từng làm gì trong “Đô thị hoang phế”, chỉ cảm thấy mình giống như một con cá ướp muối giãy lạch đạch bên cạnh đồng đội, ủa mà vì sao toàn thân mình lại đau như thế nhỉ? Tuy nhiên một giây sau đó, cảm giác đau đớn đã bị cảm xúc đau thương của cậu đẩy sang một bên.
Nhiễm Văn Ninh bắt đầu cằn nhằn càu nhàu, xả hết những cảm xúc bất lực và không cam tâm của mình ra ngoài:
“Mình đúng là yếu quá mà, lúc trước chọn làm kẻ khai thác làm gì, toàn cản trở người ta, giúp không được cái gì cả… Đào ca, nếu anh tỉnh dậy, tôi chắc chắn sẽ pha cho bằng hết mấy loại sản phẩm dưỡng sinh cho anh, chúng ta đồng thời làm ông cụ…”
“Ngô ca, tôi gọi cậu là Ngô ca luôn rồi, vì sao cậu lại không thắng nổi cái ông mắt hí kia thế. Năng lực của cậu thật sự rất là mạnh mà… Đội trưởng, tôi không nên gọi anh là vành mắt đen, thực ra anh rất là đẹp trai, tôi luôn muốn hỏi anh rằng anh có phải con lai hay không…”
Sau đó, Nhiễm Văn Ninh nhắc đến Lâm Nhất. Cậu nhớ lại mấy kí ức lúc bình thường, sau đó nhận ra 90% trong đấy đều là hình ảnh mình bị ép ăn đòn, lại còn phải nghe mấy lời trêu tức, chỉ đành méo miệng yếu ớt nói: “Lâm Nhất, lúc cậu tỉnh lại, cậu có thể bớt bớt đánh tôi lại không, tôi cảm thấy giáo dục không nên mãi đi đôi với đòn roi…”
Bộp! Rắc rắc! Cái chén bị bóp nát. Vì để chiêu đãi Lâm Nhất, Hạng Cảnh Trung cố ý dùng số lá trà mà mình cất kĩ để pha cho Lâm Nhất uống, cái này nếu được giao vào trong tay Trì Thác, Trì Thác sẽ pha cho anh uống, nhưng Lâm Nhất dường như không quá cảm động.
Hạng Cảnh Trung nhìn Lâm Nhất, hỏi: “Làm sao đấy, không hợp khẩu vị của cậu ư?”
Lâm Nhất nhìn hồng trà chảy xuôi xuống từ trên đầu ngón tay mình, đơ mặt đáp: “Không có chuyện gì, nóng quá thôi.”
Hạng Cảnh Trung trông thấy nét mặt của cậu ta không được tốt lắm. Bình thường, hễ mà Lâm Nhất trông như thế này thì đều sẽ là vì người kia. Tuy nhiên, anh tìm Lâm Nhất cũng không phải là để trò chuyện về người nọ, anh nâng cằm của mình, hỏi Lâm Nhất: “Hay là bây giờ suy xét một chút về cái mộng cảnh tiếp theo đi, sao nào?”
Lâm Nhất liếc mắt nhìn nhìn, trên tờ giấy nọ có viết mấy chữ: Con mắt của Thượng Đế.
“Chờ bọn họ tỉnh lại rồi nói sau.”