Cô làm một bản báo cáo bàn giao văn kiện đưa cho Chu Dịch và Tống Tập xem. Tống Tập xác nhận không có vấn đề gì thì Tô Nam Tinh mới có thể ký tên bàn giao.
Ngón tay của Chu Dịch gõ hai lần lên bản dự án công trình mắt thần, nói với Tô Nam Tinh: “Anh cũng sẽ sớm chuyển đi, nếu em lại buông tay không làm nữa thì e rằng Tống Tập ở bên này sẽ rất bận rộn. Dự án này cần phải được ba người chúng ta cùng nhau làm thì mới tương đối ổn thỏa. Tôi sẽ chỉ đạo ở bên nhóm công ty, Tống Tập thực hiện, Nam Tinh phối hợp, nhất định phải để dự án này được tiến hành suôn sẻ.”
Ai cũng biết dự án này rất quan trọng với Chu Dịch cỡ nào. Anh dựa vào dự án mắt thần này để làm bàn đạp bước vào nhóm công ty.
Dĩ nhiên Tống Tập rất vui vì có người để anh làm chủ. Tô Nam Tinh cũng mong muốn được tiếp tục tham gia vào công trình mắt thần, một mặt có thể làm quen với nhiều người hơn, mặt khác thì đó cũng là một phần trong bản lý lịch trích ngang của cô, vì vậy hai người đều vui vẻ đồng ý.
Sau khi thu dọn đồ đạc, ba người chuẩn bị tan sở, Chu Dịch mời Tống Tập: “Buổi tối đi ăn chung chứ?”
Tống Tập rất tinh ý, “Không được, mẹ tôi nói là đã nấu cơm chờ tôi về nhà ăn. Hai người tận hưởng thế giới hai người đi, tôi không đi theo góp vui đâu.”
Chu Dịch cũng không tỏ ra khách sáo với cậu ta, dù sao Tống Tập cũng không phải là người ngoài.
Kết quả là khi Tô Nam Tinh vừa mới ngồi lên xe của Chu Dịch thì nhận được cuộc điện thoại của Miêu Manh Manh. Giọng nói của cô ấy ở trong điện thoại pha lẫn tiếng khóc, cô ấy hỏi Tô Nam Tinh: “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là sáng nay đi họp lớp gặp được người yêu cũ của mình, bỗng dưng mình rất nhớ cậu, cậu có thể về nhà với mình không?”
Tô Nam Tinh lập tức nói: “Được, mình sẽ về với cậu.”
Chu Dịch ở bên cạnh nói: “Tâm trạng của Tiểu Miêu không tốt à? Hay là anh mời hai người đi ăn một bữa no nê có được không? Ăn ngon một chút là tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Hiển nhiên Miêu Manh Manh cũng nghe thấy lời nói của Chu Dịch, cô ấy đã nói lớn tiếng ở đầu dây bên kia: “Cám ơn anh, chúng ta đi ăn cái gì đây?” Chọc cho Chu Dịch bật cười, hỏi cô ấy: “Em muốn ăn cái gì?”
Miêu Manh Manh trả lời rất thực tế: “Em thấy nhà hàng đắt tiền lần trước rất được… Có điều lại rất đắt tiền, thật là ngại.”
Chu Dịch nói “Không sao,” rồi lái xe tới đón Miêu Manh Manh.
Cũng đã hơn nửa tháng không gặp cô ấy, anh phát hiện Miêu Manh Manh đã thực sự gầy đi. Bây giờ nhìn cô ấy trông giống như chỉ còn 53 – 54kg, khác xa với khuôn mặt mũm mĩm vào lần gặp mặt đầu tiên. Bây giờ cằm của cô ấy đã thon gọn hơn, đôi mắt to tròn hơn, trông xinh đẹp hơn.
Chu Dịch khen cô ấy: “Mỗi lần gặp em đều phát hiện em càng gầy đi, trở nên xinh đẹp hơn.”
Nếu là ngày thường, những lời này sẽ khiến Miêu Manh Manh rất vui vẻ, nhưng hôm nay cô ấy lại buồn bực nói: “Vốn dĩ em ăn mặc lộng lẫy đi tham dự buổi họp lớp, nghĩ rằng có thể gặp lại người yêu cũ và khiến anh ta hối hận. Kết quả là sau khi gặp lại anh ta, anh ta cũng khen em trở nên xinh đẹp, nhưng mà anh ta lại sắp kết hôn rồi, lại còn phát thiệp mời cho em nữa.”
Miêu Manh Manh nói: “Em và anh ta chỉ mới chia tay được 4 – 5 tháng, anh ta lại còn chia tay với một người khác, hơn nữa còn muốn kết hôn với bạn gái hiện tại nữa! Là em quá lỗi thời hay là thời đại ngày nay phát triển quá nhanh vậy?”
“Nghe anh ta nói đối tượng hiện tại là do Big Data đề cử, hai người rất hợp nhau, quyết định không lãng phí thời gian nữa nên trực tiếp kết hôn. Em muốn nói rằng vậy rốt cuộc những năm tháng anh ta ở bên em được coi là gì? Là lãng phí thời gian sao?” Vừa nói xong, Miêu Manh Manh liền bật khóc.
Tô Nam Tinh ôm lấy Miêu Manh Manh và liên tục an ủi cô ấy. Miêu Manh Manh khóc nức nở một hồi thì tâm trạng cũng dần dần ổn định. Dù sao cô và người yêu cũ đã chia tay lâu cũng không có khó chịu giống như vậy, chẳng qua là cô đã luôn cố gắng giảm cân, hôm nay sau khi biết tin người yêu cũ muốn kết hôn thì bỗng nhiên giống như bị một cây kim đâm cho xì hơi.
Sau khi khóc xong, trong lòng đã dễ chịu hơn, tâm trạng cũng khá lên.
Ăn tối xong, Chu Dịch lái xe đưa hai cô về nhà. Miêu Manh Manh không còn nói đến những chuyện không vui đó nữa, mà là vui vẻ nói cho Chu Dịch nghe về một số bình luận thú vị từ những người hâm mộ gửi cho cô trên trạm phát B, làm cho bầu không khí trong xe trở nên thoải mái hơn.
Khi về đến nhà, lúc chỉ có cô và Tô Nam Tinh, Miêu Manh Manh mới ngồi dựa vào người Tô Nam Tinh một hồi, thật lâu sau đó mới xoa dịu được nỗi buồn. Cô ấy đứng lên và nói: “Mình vẫn phải tiếp tục giảm cân, mình phải trở thành một mỹ nữ. Lần này sẽ không phải là vì khiến người nào đó hối hận, mà là vì để cho mình có một cuộc sống khác, là vì để bản thân mình vui vẻ.”
Tô Nam Tinh rất ủng hộ cô ấy. Chúng ta cố gắng tập thể dục và chạy bộ, mỗi buổi tối đều ăn rau, cố gắng làm việc, yêu cuộc sống, đó thật ra là vì để bản thân mình trở nên tốt hơn, mà không phải là lấy lòng người khác. Nếu nói muốn lấy lòng một người nào đó thì chính là lấy lòng mình.
Để bản thân vui vẻ, để bản thân tràn đầy kỳ vọng vào tương lai.
Không phải là vì một người đàn ông nào đó, mà là vì bản thân mình.
Thứ Hai hôm sau đi làm, sau một buổi sáng bận rộn, đến xế chiều Tô Nam Tinh lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho buổi chiều dọn đến công ty thành phố S, ngày mai sẽ chính thức đi làm ở bên đó.
Thật ra đồ đạc của cô cũng không nhiều, sau khi thu dọn xong chỉ có hai thùng giấy. Chu Dịch bảo Tống Tập đến giúp bưng một thùng, còn anh bưng một thùng, lái xe đưa Tô Nam Tinh đến công ty thành phố S.
Các chị gái trong bộ phận đều tỏ ra lưu luyến với Tô Nam Tinh, nhưng đồng thời nhìn vào Chu Dịch đang bưng cái thùng giấy thì nghĩ đến xì căng đan giữa hai người bọn họ. Lẽ nào người phụ nữ xinh đẹp được giám đốc Chu ôm vào tối hôm đó thực sự là Tô Nam Tinh sao?
