“Ừm, phái Dao Quang của bọn ta ở trên biển, từ nhỏ ta đã bắt cá ở trong biển sâu. Nước sông không nhằm nhò gì, ải này ngươi cứ giao cho ta.” Lãnh Thiên Tinh tràn đầy tự tin nói.
Sau đó, y nhảy lên thật cao, lặn vào trong nước sông với một tư thế tuyệt đẹp, rất nhanh đã bơi đi mất không thấy tung tích đâu nữa.
Mặt sông yên ả trong nửa khắc.
Đột nhiên, một loạt bong bóng khí từ chỗ nước sâu bốc lên.
Sau một khắc, Lãnh Thiên Tinh ôm con Đại Hắc Ngư dài bằng người mình nhảy ra khỏi mặt nước.
Một người một cá đều đông cứng trong khối băng, ở cách xa cũng có thể cảm nhận được hàn khí lạnh đến cắt da cắt thịt.
Kiểm tra cẩn thận sẽ thấy, yêu lực của con Hắc Ngư này đang dần dần áp chế linh lực của Lãnh Thiên Tinh.
Con cá đó có đôi đồng tử dựng thẳng, trong miệng là hàm răng sắc bén. Nó ra sức vung vẩy cơ thể đang cứng đờ, khiến cho các lớp băng sương tróc ra.
Sắc mặt của Lãnh Thiên Tinh trắng bệch, rõ ràng y đã đi đến giới hạn.
Hai viên đan Xích Hạc còn lại của y đều đã đưa cho Cố Thanh Sơn, cho nên cơ thể lúc này giống như ngọn đèn cạn dầu, sắp không giữ được con Đại Hắc Ngư nữa rồi.
Đột nhiên, con Đại Hắc Ngư quay đầu, há cái miệng to như chậu máu ra cắn Lãnh Thiên Tinh.
Soạt!
Một vệt sáng bay tới, đâm thẳng vào mắt nó rồi xuyên luôn qua con mắt còn lại. May mà Cố Thanh Sơn thấy tình thế không ổn, đã lấy cung Dạ Vũ và mũi tên tẩm độc Mãng Xà ra, kịp thời xuất thủ cứu trợ.
Con Đại Hắc Ngư quẫy đạp một hồi lâu rồi mới từ từ ngửa bụng lên, nổi trên mặt nước.
“Các ngươi làm không tệ.” Người chèo thuyền đẩy thuyền đi tới, kéo con Đại Hắc Ngư lên trên thuyền: “Tiếp theo là việc ta phải làm, các ngươi chờ một chút.”
Người chèo thuyền nói xong, lật con Đại Hắc Ngư lên rồi lấy ra một con dao găm sáng như tuyết, nhanh chóng lóc thịt cá.
Lãnh Thiên Tinh hít sâu một hơi, nhảy lên trên chiếc thuyền nhỏ, nhìn Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Hổ thẹn.”
Cố Thanh Sơn nói: “Không trách ngươi, ai mà ngờ một con cá lại có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong chứ.”
Hai người ngồi xuống bên cạnh mép thuyền, lẳng lặng chờ người chèo thuyền xử lý con cá.
“Xem như ta cầu xin ngươi, ngươi không thể ra tay nhẹ một chút hay sao?” Con cá kia đột nhiên mở miệng nói tiếng người.
Một nửa máu thịt trên người nó đã bị lóc sạch, chỗ trống còn lại là xương cá dính máu mang theo mùi tanh nồng nặc.
Cố Thanh Sơn và Lãnh Thiên Tinh nhìn nhau, không khỏi có chút kinh hãi.
Con cá này rõ ràng là đã chết rồi, thịt trên người cũng đã mất đi phân nửa, tại sao vẫn còn có thể nói tiếng người?
Người chèo thuyền vẫn không ngừng tay, lắc đầu nói: “Không được, đây là quy tắc.”
Con Đại Hắc Ngư nghe thấy vậy, liền không lên tiếng nữa.
Thân cá thỉnh thoảng lại run lên, khiến cho Cố Thanh Sơn và Lãnh Thiên Tinh hiểu rằng nó đang rất đau đớn.
Đây gần như là hình phạt lăng trì, cho dù có là yêu thú thì cũng khó mà chịu đựng được hình phạt như vậy.
Người chèo thuyền thấy sắc mặt của hai người dần dần trở nên ngưng trọng, liền nói: “Các ngươi đừng đồng cảm với nó.”
“Tại sao vậy?” Lãnh Thiên Tinh hỏi.
“Khà khà, các ngươi không nhìn ra hay sao? Tu vi của con yêu ngư này đã đạt đến Hóa Thần hậu kỳ, gần như là Phong Thánh rồi.”
Hai người lại càng kinh ngạc hơn.
Yêu thú sắp Phong Thánh mà bị hành quyết lăng trì như vậy, điều này sao có thể chứ?
“Nhưng vì sao nó lại…” Lãnh Thiên Tinh không nhịn được lên tiếng chất vấn.
“Bởi vì nó không kiềm chế được sự thèm ăn, trong vòng một đêm đã liên tục chiếm đoạt năm hòn đảo. Tất cả các sinh linh trên đảo đều bị nó ăn hết, mới chỉ Nhân tộc mà đã bị nó ăn thịt gần mười vạn rồi.” Người chèo thuyền ngắt lời, cười lạnh nói.
Người chèo thuyền dùng con dao nhỏ cắt từng miếng thịt cá, tiếp tục nói: “Tiên Tôn dưới cơn nóng giận đã bắt và phong ấn tu vi của nó, để nó phải chịu đựng nỗi đau lăng trì một trăm nghìn lần, rồi mới có thể đi chuyển thế đầu thai.”
Miếng cá cuối cùng được cắt xuống, toàn bộ con cá ngoại trừ phần đầu, chỉ còn lại xương cá óng ánh.
Người chèo thuyền lau lau tay, nói: “Hôm nay mới là lần bảy nghìn ba trăm năm mươi mốt thôi, còn lâu mới tới lần thứ một trăm nghìn.”
Ông ta nói xong liền giơ tay lên, quăng toàn bộ con cá xuống sông.
Con cá chỉ còn lại xương trắng bơi một hồi trên mặt nước rồi lặng lẽ lặn xuống dưới.
Lãnh Thiên Tinh nghe vậy không thể kiềm chế nổi, liền khen ngợi: “Không hổ là Bách Hoa Tiên Tôn.”
Người chèo thuyền nhếch miệng cười, nói: “Không cần phải tâng bốc Tiên Tôn của bọn ta, hai ngươi muốn đoạt bảng gì, bây giờ có thể nói rồi.”
Lãnh Thiên Tinh trầm tư một lát, nói: “Tại hạ muốn thử đoạt bảng ‘Dụng cụ cổ đại’.”
Người chèo thuyền vỗ tay một cái, nói: “Hay, quả nhiên là duyên phận, ngươi có thể xuống thuyền rồi.”
“Xuống thuyền?” Lãnh Thiên Tinh nhìn xung quanh, ngoại trừ chiếc thuyền nhỏ, bốn phía đều là nước chảy cuồn cuộn.
Người chèo thuyền ngồi xổm xuống, nhấc một cành liễu đang trôi nổi lượn vòng từ trong nước lên, đưa tới tay Lãnh Thiên Tinh.
“Nơi này chính là di tích dưới nước còn sót lại của thời kì thượng cổ. Thời đại hồng hoang mười vạn năm trước, Sơn thần và Thủy thần đã quyết chiến tại đây, cuối cùng đều chết tại nơi này. Cành liễu này có thể bảo vệ ngươi bình an, ngươi hãy xuống dưới tìm mấy món chính phẩm hồng hoang lên đây.”
Nghe người chèo thuyền nói như vậy, Lãnh Thiên Tinh liền nhận lấy cành liễu, mạnh mẽ truyền linh lực vào trong nó.
Cành liễu xòe ra, tỏa ánh sáng dịu dàng, nhẹ nhàng bao lấy Lãnh Thiên Tinh.