“Sao vẫn thức vậy, ngủ trễ không tốt cho sức khỏe.” Hắn giả vờ bình tĩnh nói.
“Tôi không ngủ được… Còn nói tôi, không phải cậu cũng thức sao?” Thầy Chu hỏi ngược lại.
Hắn đáp: “Tôi… tôi cũng không ngủ được.”
“Phải rồi, chị hai tôi mời chúng ta đi ăn cơm vào tối mai.”
Ngài Hách nhớ tới lần trò chuyện đầy lúng túng với Chu San trước đó.
Không nghĩ tới, hiện tại đã…
“Được.”
“Muộn lắm rồi, chúng ta ngủ sớm thôi.”
Hắn hàm hồ đồng ý.
Thầy Chu vẫn dặn hắn: “Nghe lời, đợi lát nữa tắt máy, nhớ để điện thoại ra xa, tốt nhất là tắt nguồn, đừng để ý tới nó nữa. Bức xạ điện thoại gây ảnh hưởng xấu tới sức khỏe con người, cũng làm chất lượng giấc ngủ kém đi. Nguyên nhân mất ngủ phần lớn là vì nó.”
Ngài Hách lười biếng đáp lại, lại tựa như đang làm nũng với đối phương: “Được, tôi nghe lời mà.”
Anh nhỏ giọng cười, dịu dàng nói: “Ừ, ngủ ngon nhé, Anh Tuấn.”
“Ngủ ngon.”
Bé ngoan Hách Tuấn Anh kết thúc cuộc gọi, ném di động ra xa, sau đó nằm yên trên giường không ước không mơ, chỉ muốn thầy Chu, cứ thế đi vào giấc ngủ.
…
Chu San phải thừa nhận, khi nhìn thấy hai người trước mặt ngồi cạnh nhau, trong lòng cô vẫn thấy ngạc nhiên.
Lần trước mình máu nóng xông đầu, ngồi thổi gió bên tai em trai nhà mình.
Ai mà ngờ thổi hẳn ra một đứa em dâu…
Ngài Hách và thầy Chu vốn quen nhau từ trước, trò chuyện một hồi, bữa cơm này trôi qua tương đối thoải mái.
Ngài Hách gọi cô từ “cô Chu” sang “chị”, cách gọi này làm Chu San rùng cả mình.
Lại nhớ lần đầu tiên gặp ngài Hách, ngày ấy hắn tới chỗ cô khám bệnh, vậy mà bây giờ…
Chu San thở dài cảm thán trong lòng: Chữ duyên, không thể nói trước được…
Ăn xong bữa cơm, thầy Chu lái xe đưa chị gái về nhà, ngài Hách chào tạm biệt với hai người.
Ngồi trên xe, Chu San cứ đắn đo mãi, cuối cùng vẫn nói: “Mạt Mạt này, về đối tượng của em thì chị không có ý kiến, em thích người ta là được rồi.”
“Chỉ là… bên phía ba mẹ, có lẽ không ổn lắm… Hôm nay chị nói bóng nói gió một chút, em cũng biết đấy… hai người…”
Chu San không biết nên giải thích kiểu gì, cũng không biết nói tiếp thế nào.
Chu Mạt không phản ứng lại, chuyên tâm lái xe. Chu San ngồi ghế sau nhìn bóng lưng anh, buông tiếng thở dài.
Mãi sau Chu Mạt mới lên tiếng: “Không cần lo lắng, đợi đến lúc thích hợp em sẽ nói với họ.”
Chu San không nghĩ chuyện này có thể đàm phán thành công, sợ rằng xác suất cả nhà cãi nhau lần nữa sẽ tăng.
Cô vỗ vai em trai mình, khẽ bảo: “Không cần biết ba mẹ sẽ làm gì, nếu thực sự có ngày đó, em hãy nhớ, chị vĩnh viễn đứng về phía em.”
“Cảm ơn chị.”
Tới nơi, Chu Mạt từ từ giảm tốc, chợt nghe thấy phía sau truyền tới tiếng nói vừa thăm dò vừa cẩn thận của Chu San: “Cái chuyện đấy… Em với cậu Hách, hai đứa đều là Alpha… Cái chuyện đó đó, tính thế nào?”
Chu Mạt sửng sốt, mắt chữ a mồm chữ o: “Chuyện này…”
Chu San nhìn phản ứng của anh, đột nhiên thấy hứng thú, cô vươn người tới ghế trước, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Nói lẹ nào, chị còn chưa biết hai đứa sẽ giải quyết chuyện ấy ấy kiểu gì đâu. Là cậu ta… hay là… em hử?”
Chu Mạt cảm giác có luồng khí nóng xông lên mặt, anh bất đắc dĩ cười: “Chị à, bọn em mới vừa ở bên nhau, chị hỏi em câu này… Em, bọn em cũng chẳng biết…”
Chu San thất vọng ngả người về sau, ngồi yên tại chỗ, lại nói: “Okay, ra là hai đứa chưa tiến tới bước này.”
“Mà dù sao hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, trưởng thành cả rồi, âu cũng là đề tài bình thường. Hầy, thôi, em đừng trách chị nghĩ nhiều.”
Chu Mạt thấy hơi buồn cười: “Không ạ, nhưng chị tự dưng hỏi vậy cũng hơi lạ.”
Chu San xuống xe trước, đôi mắt sáng như sao lại ghé sát vào mặt Chu Mạt, chêm thêm một câu: “Bây giờ chưa đúng không, mấy nữa chị lại hỏi lại.”
“… Được rồi.” Chu Mạt bó tay đỡ trán.
Chu San vào nhà, Chu Mạt ngồi trong xe rơi vào vòng quay suy nghĩ.
Chuyện đó… Cũng là vấn đề cần xem xét…
Nói một chút vụ xưng hô nhen:
– Hai người vẫn xưng “tôi – cậu” tới cuối truyện thôi (Khá khó để sửa thành “anh – em” vì hai người cùng tuổi, tui không nghĩ “tớ – cậu” sẽ khả thi…)
– Để khác biệt với người ngoài thì “Anh Tuấn” của Chu Mạt vẫn để nguyên, không thành “đẹp trai”.
– “Thầy Chu” sẽ để nguyên là “Chu tiên sinh”. Tui cũng nghĩ nhiều lắm huhu, để thầy Chu thì hơi kẹt, không hợp với tình tiết về sau. Nên mình quyết định để nguyên, “tiên sinh” ngoài ra cũng ám chỉ “người nhà tôi” (vợ/chồng). Trông cũng hay ho ha.