Lưu Duyệt: “Quan trọng là anh ấy còn độc thân.”
Cù Yến Đình ngẩng lên cười: “Sao cô biết?”
“Em cũng biết.” Vu Nam chen ngang: “Dạo trước Lục Văn nói trong cuộc phỏng vấn đấy thôi.”
Cù Yến Đình tò mò rút điện thoại ra, đăng nhập weibo tìm kiếm, hôm Lục Văn xuống máy bay đã thực hiện phỏng vấn. Anh nhớ lại ngày đó, ban ngày Lục Văn thừa nhận mình độc thân, ban đêm đã thoát kiếp FA và yêu đương với anh.
“…” Cù Yến Đình tốt bụng khuyên nhủ: “Cô bé à, không nên tin lời của minh tinh.”
Lưu Duyệt trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia: “Không sao, tôi cũng đâu muốn làm bạn gái anh ấy.”
Chẳng biết tại sao Cù Yến Đình thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Duyệt nói: “Anh ấy và Nguyễn Phong mới đẹp đôi nhất.”
“Tôi biết này.” Vu Nam tiếp tục chen ngang: “Trêи mạng nói hai người họ siêu siêu hợp nhau, gọi là CP Hoa sen Tịnh Đế [2].”
[2] Hoa sen Tịnh Đế: hoa sen sinh đôi, loài hoa của tình nhân.Diễn Viên Lấn SânNét mặt Cù Yến Đình kiểu “Cái quái gì vậy”, đọc bình luận dưới video phỏng vấn, đa số cư dân mạng chú ý đến việc Lục Văn tặng nhẫn cho ai, đủ mọi giả thuyết.
Ăn sáng xong, Cù Yến Đình ngồi một mình trong phòng tiếp khách rộng lớn viết kịch bản, anh đắm chìm trong câu chuyện, thỉnh thoảng cử động hai chân ngồi lâu, đau đến mức làm anh gõ một đống chữ linh tinh.
Di động đặt chế độ im lặng sáng lên, Cù Yến Đình vươn tay cầm lấy, khi chạm vào điện thoại anh chợt khựng lại, lúc nào mình cũng lần lữa và lảng tránh với thông báo điện thoại cơ mà, từ bao giờ đã nhanh nhẹn thế này?
Cù Yến Đình mở tin nhắn chưa đọc – nhóm công việc của “Đêm đầu tiên” trêи wechat, có người gửi hơn mười bức ảnh chụp hiện trường. Hôm nay thành viên nòng cốt của đoàn phim chạy đến Đại học Truyền thông, ảnh chụp là ảnh chung trước khi kết thúc.
Tất cả thành niên nòng cốt ngồi xổm trêи sân khấu đưa lưng về phía khán đài, đằng sau là lớp lớp học sinh, Lục Văn ngồi chính giữa, bên trái là Tiên Kỳ, bên phải là đạo diễn Nhâm Thụ. Nguyễn Phong vào đoàn phim điện ảnh rồi nên không thể tham dự.
Ngoại trừ những ngày tạm thay thế vị trí đạo diễn ra thì Cù Yến Đình không bao giờ ngoi lên trong nhóm, bấy giờ bỗng bất ngờ gửi một câu: Tình hình thế nào?
Tổ quảng bá niềm nở trả lời bảy tám câu, đại ý là học sinh có mặt nhiều hơn dự tính và rất nhiệt tình, fan Lục Văn chiếm hơn nửa. Cù Yến Đình chợt có cảm giác vui mừng vì “Em trai ngốc rạng danh rồi”, lần trước xuất hiện cảm giác này là lúc Nguyễn Phong lọt vào top 10 cuộc thi cuối kỳ năm lớp 5.
….Quả là hoa sen Tịnh Đế.
Thoát khỏi wechat, Cù Yến Đình vào QQ, trả lời tin nhắn từ ngày mùng 3 Tết của tình nguyện viên. Lúc anh lao đao rối rắm, đối phương đã khích lệ anh hết mình, thế mà đến tận bây giờ vẫn chưa nói được tiếng cảm ơn nào.
[Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Tôi và người mình thích đã về bên nhau rồi, cảm ơn cậu.Hai phút sau, Ca sĩ nhỏ xui xẻo trả lời: Xin chung vui với anh nhé!
Xe bảo mẫu khởi động, xuất phát từ Đại học Truyền thông đến trung tâm thương mại để tham gia sự kiện quảng bá thương hiệu, Lục Văn đặt di động sang một bên và bắt đầu thay quần áo. Tôn Tiểu Kiếm chẳng may nhìn thấy bèn nói:
“Cậu nhắn tin mà còn dùng QQ á.”
“QQ không phải để nhắn tin à?” Lục Văn khoác áo sơ mi lên vai, buộc lại: “Bạn trêи mạng.”
Tôn Tiểu Kiếm như con kiến bò trêи chảo nóng: “Cậu chat chit với bạn trêи mạng á? Không được làm thế, nhỡ ngày nào đó lịch sử trò chuyện bị tuồn ra thì toi đời à?”
Lục Văn chẳng để bụng cất lời bảo “Dừng”, hắn cởi quần jean, thay một chiếc quần tây màu đen, bỗng dưng nhớ đến hình ảnh sáng nay Cù Yến Đình để chân trần ngồi trong phòng chứa quần áo giám sát hắn tìm quần.
“Ông tướng à.” Tôn Tiểu Kiếm bảo: “Không nói năng vớ vẩn đấy chứ? Không tán gái hay hẹn chịch đấy chứ?”
Lục Văn suýt tọng nắm đấm vào mặt hắn, cởi giày thể thao ra và xỏ đôi giày Oxford, đoạn nói: “Anh ngáo à, em là loại người đấy sao? Vả lại chả cần anh nhắc, người yêu em sẽ chém chết em đầu tiên.”
Tôn Tiểu Kiếm kinh hãi: “Cậu yêu đương từ bao giờ?!”
Lục Văn nhanh nhảu ẩu đoảng quá: “Ờm… Mới thôi.”
“Đã bảo trước là đừng có yêu đương rồi mà!” Tôn Tiểu Kiếm vỗ đùi: “Sự nghiệp của cậu mãi mới khởi sắc, không nhịn được à?!”
Lục Văn phản pháo: “Anh bảo nếu gặp được người thật lòng yêu thương thì đến bên nhau cũng được mà?”
Tôn Tiểu Kiếm đổi chỗ cho thợ trang điểm ngồi đằng sau, tựa lưng ghế nói: “Ai mà biết cậu yêu thật, người đó là ai?”
Lục Văn tẩy trang trước, hắn nói: “Không phải minh tinh.”
“Ngoài giới à?” Tôn Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ, với gia cảnh của Lục Văn, chắc hẳn là yêu đương với một cô nàng trắng – giàu – đẹp hoặc con nhà quyền quý: “Cậu phải giấu cho kỹ biết chưa, chúng ta không thể đứt gánh giữa đường được.”
Lục Văn đáp qua quýt: “Biết rồi biết rồi, người ta là người có máu mặt, cũng không thích công khai đâu.”
Tôn Tiểu Kiếm nghe xong, cảm giác người đó là tuýp phụ nữ mạnh mẽ quyền lực, bèn hỏi: “Tình chị em à?”
“Ờm…” Lục Văn nói quanh nói co: “Anh ấy lớn tuổi hơn em thật.”
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Cậu bắt trend nhanh gớm, ra ngoài là siêu sao, về nhà là chú sói bé bỏng.”
Thợ trang điểm xịt khoáng lên gương mặt tuấn tú và nói: “Hay có thể gọi là cún con bé bỏng.”
Lục Văn nhắm mặt lại: “Tôi cao to thế này mà chỉ là cún con, ăn cám tăng trọng chắc.”
Lúc đến trung tâm thương mại đã 5 giờ, tổng cộng có 4 nghệ sĩ tham dự hoạt động, tầng nào tầng nấy chật ních người hâm mộ. Lục Văn xuất hiện trong bộ vest đen cổ điển, đồng hồ thuộc series Omega Constellation phong cách quý ông [3].
[3] 1 chiếc trong bộ sư tập Omega Constellation phong cách quý ông.Diễn Viên Lấn SânĐèn flash chớp nháy liên tục, ống kính bám sát như hình với bóng, Lục Văn hoàn thành phần chụp ảnh, phỏng vấn và quảng cáo thương hiệu theo đúng quy trình, khâu cuối cùng là kí tên cho người hâm mộ VIP tại chỗ.
Trước đó, Lục Văn đứng sau hậu trước đã hỏi, người hâm mộ còn chia thành bình thường và VIP à? Tôn Tiểu Kiếm giải thích cho hắn biết, VIP là người đạt lượng tiêu thụ nhất định trong sự kiện này mới có cơ hội được kí tên, hay nói cách khác là người tiêu tiền vì hắn.
Lúc ấy Lục Văn cảm thán rằng ngoài Lục Chiến Kình, thì ra vẫn có người bằng lòng tiêu tiền vì hắn.
Hoạt động kết thúc thì trời đã tối, xe bảo mẫu chạy ra khỏi bãi đỗ xe, bên đường có vô số người hâm mộ đứng chờ hắn, hắn bèn hạ cửa sổ xuống dặn dò các cô gái nhớ về nhà sớm.
Đến công ty, Lục Văn không thay quần áo, không lên tầng mà ngồi vào xe của mình trong bãi, khởi động, đeo tai nghe, nhấn ga vọt ra ngoài đồng thời gọi điện cho Cù Yến Đình.
Vừa nhận máy, Lục Văn hỏi ngay: “Thầy Cù, anh vẫn đang ở Phòng làm việc à?”
“Ừ.” Cù Yến Đình đáp: “Còn mỗi mình anh thôi.”
Lục Văn quẹo ra đường cái rộng rãi và giải thích rằng: “Giờ em qua đón anh ngay đây, ban đầu dự tính là 8 giờ, không ngờ fan tới đông quá… nên muộn hơn tí.”
Cù Yến Đình nói: “Cứ đi từ từ, lái xe cẩn thận.”
“Được.” Lục Văn sợ bị mắng, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Chân anh còn đau không?”
Cù Yến Đình trầm ngâm nói: “Không đau, anh đỡ lâu rồi.”
Lục Văn cười vỗ tay lái, đạp mạnh chân ga: “Anh ngồi im đấy chờ em.”
Tiếng động cơ gào thét, Lục Văn mặc sức rong ruổi trêи đường cao tốc, mười tám tuổi hắn lấy bằng lái xe, từng buông tuồng rồ dại, từng bị Lục Chiến Kình cho ăn no đòn vì tội đua xe, từng bị tống giam.
Sau này cảm giác mới lạ và ham mê cạn hết rồi, đàng hoàng tử tế rồi, Lục Chiến Kình lại ép hắn thi giấy phép lái máy bay, có một ông bô là lính không quân xuất ngũ phiền phức vậy đấy.
Lục Văn phi như bay trêи đường, đến cổng chung cư thì bị bảo vệ chặn lại, không phải người cư trú thì không được phép lái xe vào, trừ khi chủ nhà ra đón.
Hắn đỗ xe bên đường, đăng ký tên họ, cuốc bộ vào khu chung cư trong bộ vest lịch lãm, tìm được tòa nhà của Phòng làm việc, tầng một sáng đèn, hắn đứng dưới gốc cây trước cửa gọi điện cho Cù Yến Đình.
Cù Yến Đình không nhận máy, tắt đèn, xách túi laptop ra ngoài.
Lục Văn nghênh đón, chỉ mặc vest nên hơi lạnh, hắn vần vò mũ áo phao của Cù Yến Đình và nhận lấy túi laptop, đoạn nói: “Quản lý khu chung cư gắt thế, không cho em lái xe vào cơ.”
Cù Yến Đình quên mất quy định này rồi, anh nói: “Sao em không bảo sớm để anh đi ra ngoài.”
Lục Văn lùi lại hai bước, ngắm nghía Cù Yến Đình dưới ánh đèn đường, hắn nói: “Tình yêu khiến người ta trở nên ngốc nghếch.”
“Em cần đến tình yêu mới trở nên ngốc nghếch à?” Cù Yến Đình nở nụ cười, nhưng vừa nhấc chân thì nét cười đã tan thành mây khói, đau đến mức bành khóe miệng.
Lục Văn cởi nút áo vest, cử động bả vai, quay lưng ngồi xổm xuống và bảo: “Thầy Cù, anh leo lên đi.”
Cù Yến Đình lập tức từ chối, đàn ông đàn ang hơn 30 tuổi đầu sao có thể để người ta cõng ngoài đường…
Lục Văn nói: “Hơn 30 tuổi thì sao, người ta hơn 70 tuổi đi không nổi, chẳng phải cũng được cõng đấy thôi?”
Cù Yến Đình: “…”
“Đội mũ lên, người khác không biết anh là ai đâu.” Lục Văn giữ nguyên tư thế: “Đi từ đây ra đến kia cọ vào vết thương thì mai chỉ có nước mặc váy thôi đấy.”
Cù Yến Đình còn đang do dự.
Lục Văn tung đòn hiểm: “Không cho cõng, thế em bế anh ra ngoài nhé? Đồ ngốc hứng lên là bất chấp tất cả đấy.”
Cù Yến Đình đấu không lại, đội mũ và nằm bò trêи lưng Lục Văn, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, anh được cõng lên, hai tay vòng quanh cổ Lục Văn.
“Nhẹ thế.” Lục Văn áng chừng: “Chân nhỏ quá.”
Tối qua lúc làm chuyện ấy hắn cũng nói vậy, Cù Yến Đình lúng túng nói: “Không cho em bình phẩm, tập trung đi đường đi.”
Lục Văn cõng Cù Yến Đình băng qua những bóng cây kết thành mảng, thỉnh thoảng có ô tô đi ngang, hắn còn chưa làm gì mà Cù Yến Đình đã vùi sâu vào cổ hắn trước, cọ tới mức hắn nóng bừng lên.
Đến cổng chung cư, bảo vệ nói: “Sao phải cõng nhau thế kia?”
Lục Văn lươn lẹo: “Bị trẹo chân, anh không cho tôi lái xe vào, tôi đành bỏ sức ra thôi chứ biết làm sao.”
Bảo vệ ngượng ngùng nói: “Tôi không biết tình hình cụ thể, thế này đi, chủ nhà đăng ký tên vào đây, mấy hôm tới anh được phép lái xe ra vào để đưa đón. Chủ nhà tên là gì?”
Cù Yến Đình giấu đầu đi như đà điểu, không dám ngẩng lên.
Lục Văn cười bảo: “Thôi, tôi rất sẵn lòng cõng anh ấy.”
Đi ra cổng, Lục Văn thả Cù Yến Đình xuống cạnh xe, tự mình mở cửa, lúc vòng qua đầu xe hắn nhìn thoáng qua chiếc minibus đỗ bên đường đối diện.
Lục Văn chở Cù Yến Đình đi, giữa đường dừng lại mua bữa khuya, sau đó cùng về Vườn Lâm Tạ với nhau.
Sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại kêu ỏm tỏi giục giã, Lục Văn miễn cưỡng nhấc tay khỏi người Cù Yến Đình, duỗi ra ngoài chăn sờ soạng, nheo mắt nhận cuộc gọi của Tôn Tiểu Kiếm.
“Có chuyện gì?”
“Chuyện lớn!” Tôn Tiểu Kiếm gào lên: “Cậu và biên kịch Cù lên trang đầu