Lúc này…
Tràng cảnh trong Thiên Địa Thần Úng quả thực có phần hơi quái đản.
Tiêu Hàm Huân là kẻ giăng bẫy, bây giờ lại giống như hận không thể cắm chín chín tám mươi mốt cái biển phát sáng, trên đề bốn chữ lớn “ở đây có bẫy”.
Trương Huyền vốn là con mồi, lúc này lại nghĩa bất dung từ, việc tốt không nhường ai, cắm đầu cắm cổ phi về phía hố bẫy.
Trương Mộng Cát và các vị trang chủ cúi đầu thảo luận một hồi, cuối cùng vẫn quyết định thuận theo yêu cầu của Trương Huyền.
Dù sao, theo đúng tổ huấn, người bị thách đấu có quyền ra đề thi.
Chỉ là, không đến ba giây sau…
“Hồ nháo!”
“Chuyện này sao có thể?”
“Cát tiểu tử, thằng nhóc này không phải nhớ ngươi quá nên muốn đoàn tụ đấy chứ?”
“…”
Nhìn các vị trang chủ đời trước phản ứng như thế, Trương Huyền tuy cũng đã lường trước, song cũng chỉ biết cười khổ. Nhất là trang chủ sơ đại và phu nhân. Hai người vừa nhìn lão bằng ánh mắt thương cảm, vừa lắc đầu, giống như muốn nói “đời còn dài, việc gì phải nghĩ quẩn sớm thế”.
Đúng lúc này, Lý Trầm Châu mới lên tiếng:
“Mấy lão già các người sao cứ lề mà lề mề thế? Các ngươi đều đã ra người thiên cổ rồi. Cho dù hắn có thất bại, thì các ngươi chấm điểm cũng có chết được thêm lần nữa quái đâu mà phải sợ? Hơn nữa, mấy lão già các người chẳng nhẽ không nghĩ đến chẳng may thực sự thành công thì sao?”
“Sao có thể? Cho dù là kinh tài tuyệt diễm như lão tổ năm đó có Địa Hỏa Chi Sơ cũng không thể luyện hóa được Ẩn Họa, ngậm hờn mà chết. Lão tử không tin tên hậu bối này có thể giải được Vạn Niên Chi Mê.”
Gã đàn ông trông có vẻ thô lỗ lên tiếng phản bác.
Y chính là trang chủ đời thứ bảy của Mỹ Vị sơn trang – Trương Thiên Cương.
Lý Trầm Châu cười, nói:
“Sao? Muốn cá không?”
“Sợ ngươi sao?”
Kỳ thực, không riêng hai người này, trong ban giám khảo cũng có không ít người thảo luận chuyện này. Phần lớn không tin nghi án vạn năm qua của trù đạo có thể được Trương Huyền hóa giải, một số khác lại bị lý luận của Lý Trầm Châu đánh động.
Trang chủ sơ đại hắng giọng một cái, bình ổn lại ban giám khảo đang cãi nhau ỏm tỏi. Nói đoạn, y cất giọng:
“Được rồi, là vàng thật thì không sợ lửa. Chúng ta cứ tiến hành Mỹ Vị đấu thì ắt biết kết quả thôi. Bên thách đấu… theo truyền thống thì các người lên trước. Không có ý kiến gì chứ?”
“Xin nghe theo ý của sơ đại.”
Quách Vân Hưng nuốt nước bọt, sau đó nhảy lên lôi đài. Y ôm quyền với anh linh các vị trang chủ, đoạn đưa tay ra hiệu một cái. Lập tức, trong số nhân mã Khổ Phong có một tên thiếu niên ước chừng hai nhăm hai sáu phóng mình lên lôi đài.
Khổ Phong phong chủ rút thanh dao bếp ra, nhanh chóng lạng lấy ba lát thịt trên cánh tay, ba lát ở bắp tay. Lão lại chuyển đao, cắt mười hai lát ở hai đùi và hai cẳng chân, tổng cộng là hai mươi tư nhát. Đao pháp của Khổ Phong phong chủ quả thực trôi chảy chẳng khác nào nước chảy mây trôi, có thể nói là quán tuyệt đương đại, nhìn khắp sáu nước khó mà tìm được đối thủ.
Quách Vân Hưng làm xong, thu hết can đảm, mới nói:
“Bẩm các vị tiền bối, đây chính là ‘thịt sống’ ta mang tới để tỉ đấu!”
Lập tức… ghế giám khảo giống như một dãy bom bị quăng vào một nồi lửa, chỉ có thể nói là nổ tung.
“Há có cái lý này?!!”
“Thật đúng là nực cười!”
“Thằng nhóc, ngươi xứng đáng với trù đao, với vi quần của ngươi sao?”
“Trù sư chi sỉ! Tức chết ta! Trù đạo sinh ra ngươi, chính là nỗi nhục tuyên cổ khó gột rửa!”
Trước sự nổi giận của chư vị anh linh, Quách Vân Hưng vẫn gắng gượng cắn răng, nói:
“Lịch đại trang chủ minh giám, thiếu niên này chính là tiên quả hóa hình. Mà thịt quả… cũng vẫn là thịt đó thôi!”
Nghe gã chống chế, các đời trang chủ còn đang muốn nổi bão, thì trang chủ sơ đại đã đưa tay ngăn lại. Y lắc đầu, nói:
“Tuy hành vi của vị phong chủ đây chẳng đóng góp gì cho trù đạo, hơn nữa còn có mấy phần tiểu xảo tư lợi… song hắn nói đúng. Thịt quả thì cũng là một loại thịt. Tuy có làm ô uế ba chữ Mỹ Vị đấu, nhưng không hề phạm quy.”
Quách Vân Hưng cúi đầu, không nói thêm, sau đó dẫn thiếu niên do quả tiên hóa hình xuống khỏi lôi đài. Về phần đống “thịt sống” của y, anh linh các vị trang chủ chẳng buồn ghé răng. Dù sao, có nếm thì cũng chỉ là ăn hoa quả mà thôi, có gì đáng nói?
Trang chủ sơ đại nhìn sang chỗ Trương Huyền, nói:
“Đương nhiệm trang chủ, nếu không thể cho bọn ta xem một ít thịt sống đúng nghĩa, thì cho dù có không muốn cách mấy, có ghét vị phong chủ này thế nào đi nữa, bọn ta cũng buộc phải phán y thắng cuộc Mỹ Vị đấu này đấy.”
“Cẩn tuân lệnh của sơ đại.”
Trương Huyền cung kính cúi đầu, đoạn ra hiệu cho Trương Mặc Sênh cùng lên đài.