“Cáp tổng quản hôm nay đến đây là có gì chỉ bảo?”
Cáp Di tỉ mỉ đánh giá ta một chút, mới nói:
“Lúc đầu Gia Luật thừa tướng đã lập khế ước với Ô Kỳ Thái, dùng một con ngựa đổi lấy gã nô lệ, đồng thời mua cả Ô thị hành quán, các ngươi đã nghĩ thế nào?”
Ta không hiểu nói:
“Khế ước gì? Tại sao ta lại không biết?”
Cáp Di cả giận nói:
“Ô Kỳ Thái đã ở trước mặt thừa tường lập khế ước.”
Hắn chỉ Sát Cáp Thai nói:
“Lúc Ô Kỳ Thái đồng ý, thì tên này cũng ở bên.”
Sát Cáp Thai trợn mắt nhìn:
“Chủ nhân ta đã đáp ứng ngươi cái gì!”
Cáp Di nặng nề vỗ bàn một cái nói:
“Đồ vô liêm sỉ, lẽ nào Gia Luật thừa tướng lại vu hãm ngươi?”
Ta phất tay bảo Sát Cáp Thai dừng lại, rồi hướng Cáp Di mỉm cười nói:
“Cáp tông quản nếu đã tới nơi này, vậy thì trên tay đương nhiên là có khế ước, không biết có thể cho ta xem qua hay không?”
Cáp Di gật đầu, lấy ra một tờ khế ước trên người. Trên đó viết: dùng một vạn lượng bạc để mua toàn bộ sản nghiệp của Ô thị, dùng một con tuấn mã đổi một người nô lệ.
Trên đó có ghi cả danh sách sản nghiệp, có cả những mục trường, Gia Luật Xích Mi quả nhiên đê tiện vô sỉ tới cực điểm, cái loại khế ước này cũng có thể lập ra.
Ta cẩn thận đem khế ước thu vào trong người, hướng Cáp Di nói: “Cáp tổng quản kính xin về trước, trong vòng bảy ngày, chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng, tới lúc đó xin tới tiếp nhận.”
Cáp Di bán tín bán nghi nhìn ta một cái, ta mỉm cười nói:
“Cáp tổng quản lẽ nào không tin ta?”
Cáp Di gật đầu nói:
“Ta tạm thời tin ngươi một lần, đến lúc đó nếu ngươi thay đổi, ta sẽ đem binh san bằng chỗ này.”
Cáp Di vừa đi, Sát Cáp Thai đã bi phẫn nói:
“Chủ nhân! Người định dâng nơi này cho Gia Luật Xích Mi?”
Ta ha hả cười to.
Sát Cáp Thai nghi hoặc nói:
“Lẽ nào chủ nhân đã có biện pháp ứng phó?”
Ta vỗ vỗ vai hắn nói:
“Người Hán chúng ta có câu: thuyền đến đâu, tự nhiên có cầu tới đó. Đợi khi bọn họ tới thu hành quán, ta đương nhiên là có biện pháp ứng phó.”
“Thật không?”
Sát Cáp Thai bán tín bán nghi nói.
Ta thấp giọng nói:
“Gia Luật Xích Mi nhất định đã điều tra tường tận về sản nghiệp của Ô thị, ngươi tốt nhất nên lưu ý những người trong nội bộ, ngàn vạn lần đừng để xuất hiện nội tặc.”
Bố trí (3)
Sát Cáp Thai gật đầu nói:
“Thuộc hạ đã nhiêu lần thông báo, chuyện chủ nhân là chủ nhân mới của Ô thị không thể nói ra ngoài, nhưng việc này vẫn bị Gia Luật Xích Mi biết, nhất định là có người tiết lộ nội tình.”
Ta cầm bản khế ước nói:
“Trong hành quán võ sĩ tuy nhiều, nhưng người biết toàn bộ sản nghiệp của Ô thị không nhiều.”
Sát Cáp Thai hiểu ý của ta, kinh hô:
“Mục trường Vọng Hổ Khâu mới mua năm ngoái, sao họ lại biết…”
Nhưng hắn lập tức vỗ cái trán nói:
“Nhất định, là tên hỗn trướng Tác Đức làm, chỉ có hắn đợt đó đi với thuộc hạ.”
Trong đôi mắt của ta hiện lên một tia hàn mang, lạnh lùng nói:
“Đối với loại tiêu nhân ăn cây táo, rào cây sung, thì quyết không thể cho hắn sống trên đời.”
A Đông đang ngồi ở dưới gốc cây đại thụ, uống rượu mạnh, đã trải qua một phen sinh tử, sự thống khổ từ việc mất đi Ô Linh không còn nhiều nữa.
Ta ngồi ở bên cạnh hắn, nói:
“A Đông! Ta có chuyện này cần nguơi đi làm!”
Cánh tay của A Đòng không ngừng run rẩy, nhưng lòng tin của ta không dao động, một đôi tay như vậy, có thể câm vũ khí được không?
A Đông cố sức lau môi một chút:
“Ta đã là một phế nhân.”
Ta tràn ngập đồng tình nhìn hắn:
“Ta cũng từng có cách nghĩ như vậy, thế nhưng ta lại kiên trì bước tới, khi đó ta đã biết, làm một nam nhân sống trên đời, không chỉ có tình yêu, mà ta còn có mộng tưởng. Mộng tưởng này mới là động lực giúp ta chống đỡ tới bây giờ!”
Ta đứng dậy:
“Ta không biết ngươi có mộng tưởng hay không, nhưng ta biết, người vẫn thiếu ta một cái nhân tình!”
Ta mới bước được hai bước, thì thanh âm của A Đông ở phía sau vang lên:
“Nói cho ta biết, ngươi muốn ta hoàn lại như thế nào?”
“Giúp ta giết chết Tác Đức!”
Khi A Đông mang xác Tác Đức xuất hiện trước mặt ta, thì ta mỉm cười vui mừng.
Sỡ dĩ ta chọn A Đông đi làm việc này, cũng không phải muốn hắn trả lại ta cái gì.
Mục đích của ta là trợ giúp hắn, A Đông chỉ có tìm lại mình trong giết chóc, tay hắn vẫn không ngừng run rẩy, thế nhưng chỉ có dưới sự quan sát tỉ mỉ mới nhận ra được.
Khi giết chết địch nhân, thì sinh mệnh cũng tràn về với hắn.
“Cảm tạ!”
Trong ánh mắt A Đông toát ra một tia kích động, hắn rốt cục cũng hiểu rõ, sự khổ tâm trong lòng của ta.
Ta đương nhiên hiểu, lấy quan hệ của ta với Hoàn Nhan Vân Na, muốn bảo nàng giúp ta, thì chỉ là si tâm vọng tưởng. Cho nên ta nghĩ biện pháp, kéo nàng vào trong trường tranh đấu này.
Ngày kỳ hạn tới, ta đã sớm mang Dực Hổ tới hành quán, ở đây dậy hắn cách đấu thuật, cũng bảo Lang Thứ và các đấu sĩ luân phiên luyện tập với nó.
Cáp Di tói đúng hẹn, lần này hắn còn mang thêm 10 tên võ sĩ, đương nhiên là không ép bức chúng ta giao hành quán.
Ta hướng Sát Cáp Thai chớp chớp mắt, sau đó xoay người đi tới phòng khách, Sát Cáp Thai gật đầu, bảo những võ sĩ khác tiếp tục luyện tập với Dực Hổ.
Cáp Di đi thẳng vào vấn đề nói:
“Kỳ hạn bảy ngày hạn đã đến, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Ta mỉm cười nói:
“Xin thứ cho tại hạ ngu muội, không biết Cáp tổng quản nói với chuyện gì vậy?”
Cáp Di cả giận nói:
“Hỗn láo, ngươi định kéo dài thời gian hả!”
Ta mỉm cười nói:
“Ta chỉ đùa một chút, Cáp tổng quản đừng lưu ý.”
Ta lấy bản khế ước ra, nói:
“Cầm bản khế ước này xem tới xem lui, ta vẫn thấy có chuyện bất công.”
“Có gì bất công? Một con tuấn mã đổi lấy một nô lệ ti tiện, lỗ này phải thuộc về chúng ta mới đúng.”
Trong lòng ta thẩm mắng, nhưng vẫn mỉm cười, nói:
“Vốn tại hạ định bán hành quán cho thừa tướng, nhưng hiện giờ đã có người mua rồi?”
Ta nhìn ra ngoài cửa lớn, Lang Thứ hướng ta lặng lẽ làm một cái thủ thế, mới mỉm cười nói:
“Cạnh Sơn Vương Phủ, Hoàn Nhan tướng quân.”
Cáp Di cười nói:
“Ngươi nói tới Hoàn Nhan Vân Na? Chẳng qua chỉ là một nha đầu lai lịch bất minh, sao có thể dám cạnh tranh với thừa tướng?”
Ta cố ý nói:
“Cáp tổng quản nói câu này không đúng, Hoàn Nhan tướng quân chính là trọng thần của quốc gia. sao người có thể ở phía sau chửi bới được.”
Cáp Di cười lạnh nói:
“Nàng tính là thá gì, chỉ là một tạp chủng dị tộc, nếu như không phải quốc quân có ý với nàng, thì làm gì có địa vị như ngày hôm nay.”
Lời còn chưa dứt, thì từ phía sau đã có một tiếng gầm:
“Cái lão vương bát này, nói lại câu đó một lần xem!”
Khuôn mặt Dực Hổ đỏ bừng, nổi giận đùng đùng từ sau tấm bình phong đi ra, nhìn chằm chằm vào Cáp Di.
Cáp Di từ trước đến nay dựa vào thế lực chủ nhân, ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, bình thường làm gì có để ai ở trong mắt, mặc dù là thấy Dực Hổ xuất hiện, nhưng vẫn chỉ cười nhạt.
Dực Hổ nắm chặt song quyển lao tới chỗ hắn, ta cuống quít đưa tay cản nó, Dực Hổ giận dữ hét:
“Chớ ngăn cản ta, ta không đánh chết lão hỗn đản này thì không xong.”
Ta chỉ làm bộ ngăn cản nó, nhưng lại cố ý đẩy nó luôn về phía sau lưng, vai ta tích tụ lực lượng, đẩy vào người Cáp Di một cái, làm cho hắn ngã ngửa ra cái ghế.
Dực Hổ nắm lấy cơ hội, cưỡi lên người Cáp Di, một quyền đấm thẳng vào cái mũi của hắn, Cáp Di bình thường quen sống an nhàn sung sướng quen, hơn nữa còn bị ta đẩy một cái, đâu còn lực mà phản kích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Dực Hổ tay đấm chân đá, chỉ sau một lúc, Cáp Di đã chảy máu ầm ầm, câu nói vừa rồi của hắn đã làm cho Dực Hổ nổi giận, hạ thủ không lưu tình chút nào.
Cáp Di lớn tiếng kêu rên, võ sĩ ở ngoài cửa nghe được động tĩnh, muốn xông tới, nhưng lại bị võ sĩ thủ hạ của ta vây lại, bọn kia sao dám động thủ với những võ sĩ quyết đấu, nên chỉ giương mắt nhìn Cáp Di chịu đòn.
Trong lòng ta âm thầm sung sướng không ngớt, tiểu tử đúng là không phụ sự dạy dỗ của ta, tiền đồ trong tương lai đúng là không thể hạn định được.
Thanh âm của Cáp Di càng lúc càng nhỏ, Sát Cáp Thai sợ có tai nạn chết người, nhìn ta chớp mắt.
Ta cũng thấy như vậy là đủ rồi, nên đi tới kéo Dực Hổ ra, nói:
“Dực Hổ! Bỏ đi, nể mặt thừa tướng, tha cho hắn một lần.”
Dực Hổ giận dữ đạp một cước lên người Cáp Di, lúc này mới nói:
“Sau này đừng để ta nhìn thấy, nếu nhìn thấy ngươi một lần, sẽ đánh một lần.”
Bố trí (4)
Ta bảo võ sĩ thủ hạ của mình cho mấy tên kia vào. Chúng vội vàng mang Cáp Di đang hấp hối, chạy ra ngoài.
Ta bảo Lang Thứ dẫn Dực Hổ theo đi ra ngoài, Sát Cáp Thai sợ hãi đi tới gần ta, nói:
“Chúng ta đánh Cáp Di, thì phiền phức này lớn rồi, nhất định là Gia Luật Xích Mi sẽ không buông tha đâu.”
Ta mỉm cười nói:
“Vậy còn phải xem chủ nhân của nó là ai. Hắn thân là Đông Hồ thừa tướng, tổng quản bị đánh khẳng định sẽ nuốt không trôi.”
“Vậy chủ nhân còn…”
Sát Cáp Thai thấy ta mỉm cười, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hạ giọng nói:
“Chủ nhân muốn kéo Hoàn Nhan tướng quân vào.”
Ta hướng hắn chớp chớp mắt nói:
“Gia Luật Xích Mi không bao lâu nữa sẽ phái người bao vây nơi đây, trước khi Hoàn Nhan Vân Na chạy tới đây, chúng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị.”
Sát Cáp Thai không hiểu nói:
“Lẽ nào chủ nhân định quyết đấu với Gia Luật Xích Mi một trận?”
Ta cười lắc đầu:
“Nguy cơ của chuyện này còn chưa hóa giải, ta không muốn mang thêm một tội danh phản nghịch nữa. Bảo mọi người thu toàn bộ đao kiếm lại, Gia Luật Xích Mi tuy rằng ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không dám ở trong Hắc Sa thành thực hiện việc diệt môn, huống hồ… Dực Hổ còn đang ở trong tay của chúng ta.”
Sát Cáp Thai liên tục gật đầu.
Cũng không bao lâu, Đột Tạ được chúng ta phái đi thám thính đã trở về, nói:
“Chủ nhân! Có hơn ngàn binh mã đang xông tới Ô thị hành quán của chúng ta!”
Ta nói:
“Mọi người lui về hành quán, đóng đại môn, yên lặng theo dõi kỳ biến.”
Đại môn vừa mới đóng, thì đã nghe tiếng vó ngựa kinh thiên động địa, ta và Sát Cáp Thai đi tới trên Vọng lâu, thì thấy hơn ngàn binh mã Đông Hồ võ trang đầy đủ, đang bao vây hành quán lại.
Một gã Đông Hồ đầu trọc, phóng ngựa tới trước cửa hành quán, cao giọng quát lớn:
“Người bên trong nghe đây, ta là thống lĩnh thành Tây của Hắc Sa thành Mẫu Cửu Nguyệt, hoài nghi các người mưu phản, mau bỏ toàn bộ vũ khí, mở cửa ra cho ta!”
Ta và Sát Cáp Thai liếc mắt nhìn nhau, không ai nói gì, Mẫu Cửu Nguyệt này rõ ràng là bị Gia Luật Xích Mi sai sử.
Mẫu Cửu Nguyệt gầm lớn nói:
“Ta cho các ngươi một nén hương thời gian, nếu không đầu hàng, đứng trách ta hạ thủ vô tình.”
Ta yên lặng tính toán thời gian, thời gian mà A Đông đi báo tin cũng đã tới, nguy cơ trước mắt này, chỉ có Hoàn Nhan Vân Na mới có thể hóa giải.
Dực Hổ cũng đứng trên vọng lâu, nhìn ra phía ngoài, tình cảnh trước mắt chẳng làm cho nó sợ hãi, tức giận nói:
“Bọn họ đều là do tên mập mạp chết bầm kia phái tới hay sao? Nếu để cho tỷ tỷ của ta biết, nhất định sẽ suất lĩnh đại quân, giết sạch cả nhà bọn họ.”
Ta vỗ vỗ vai nó nói:
“Ở trên này rất nguy hiểm.”
Sau đó xoay người hướng Lang Thứ nói:
“Lang Thứ! Mang Dực Hổ đến chỗ an toàn.”
Dực Hổ lớn tiếng nói:
“Ta nhất định phải ở lại chỗ này, quyết tử chiến với đám hỗn đản kia.”
Thời gian cũng đã hết, Mẫu Cửu Nguyệt phẫn nộ quát:
“Chuẩn bị hỏa tiễn!”
Hơn ngàn binh sĩ, tay cầm cung, châm hỏa tiễn, tình thế khẩn trương tới cực điểm, ta bảo mọi người không nên nôn nóng, Hoàn Nhan Vân Na bây giờ vẫn chưa tới, lẽ nào A Đông không mang tin tức thông báo cho nàng?
“Bắn cung!”
Mẫu Cửu Nguyệt chợt quát một tiếng, hòa tiễn như mưa rào bắn vào bên trong, chúng ta cuống quít dùng thuẫn che kín thân thể.
Sau một lần bắn, Hành quán nhiều chỗ đã bốc cháy, Mẫu Cửu Nguyệt bảo thủ hạ tạm thời dừng công kích, lớn tiếng hô:
“Phong tỏa cửa ra, ai xông ra giết không cần hỏi!”
Nhưng từ xa đã vọng lại nhưng âm thanh ồn ã, ta đưa mắt nhìn lại, thì thấy Hoàn Nhan Vân Na mặc một bì giáp màu đỏ, tóc đỏ phấp phơ theo gió, cả người giống như một ngọn lửa, dẫn đầu đội ngũ.
Có hơn mười tên kim giáp võ sĩ đi theo nàng, A Đông đi cuối cùng.
Mẫu Cửu Nguyệt xoay người nhìn lại, sự xuất hiện của Hoàn Nhan Vân Na cũng không làm hắn kinh hãi.
Hắn làm một cái thủ thế, binh lính thủ hạ của Hoàn Nhan Vân Na vây hắn vào giữa.
Hoàn Nhan Vân Na mi liễu dựng thẳng, nói:
“To gan! Còn chưa tránh ra!”
Mẫu Cửu Nguyệt ha hả cười nói:
“Hoàn Nhan tướng quân, ty chức phụng mệnh tới đây bắt nghịch tặc mưu phản, việc này tốt nhất ngài không nên tham dự vào.”
Hoàn Nhan Vân Na giơ cao ngân sắc trường mâu trong tay, cả giận nói:
“Ngươi có chứng cứ gì nói họ mưu phản?”
Mẫu Cửu Nguyệt cười lạnh nói:
“Gia Luật thừa tướng đã điều tra, Ô thị hành quán đào tạo Đấu Sĩ, ý đồ mưu sát quốc quân, tại hạ chi là phụng mệnh hành sự, kính xin Hoàn Nhan tướng quân không nên cản trở.”
Mỗi câu nói của hắn đều mang Gia Luật Xích Mi ra, hiển nhiên là nhắc Hoàn Nhan Vân Na không nên nhiều chuyện.
Ta thấy Hoàn Nhan Vân Na thần tình do dự, trong lòng biết là không ổn, nàng chỉ quan tâm tới Dực Hổ, chứ địa vị của chúng ta chẳng là cái gì, nếu như nàng có thể mang Dực Hổ đi, thì chẳng thèm quan tâm tới sống chết của chúng ta.
Ta hướng Lang Thứ len lén nháy mắt với hắn, Lang Thứ hiểu ý ôm lấy Dực Hổ, Dực Hổ lớn tiếng kêu lên:
“Tỷ tỷ! những người này bất kính với đệ, còn nhục mạ tỷ tỷ.”
Lúc này, từ phía ngoài hành quán đột nhiên bắn ra một mũi tên, ta hét lớn một tiếng vung đao chém tới cái mũi tên kia đao phong xoay tròn một vòng, xảo diệu đập vào mũi tên, mũi tên lập tức cải biến góc bộ, bắn về phía Dực Hổ.
Trải qua sự găn chặn của ta, mũi tên đã giảm bớt phân nửa lực lượng, nhưng vẫn cắm vào đầu vai của Dực Hổ.
Lang Thứ bi phẫn kêu lên:
“Dực Hổ thiếu gia!”
“Dực Hổ!”
Hoàn Nhan Vân Na thấy Dực Hổ trúng tiễn, làm gì còn lo lắng nữa, lập tức xoay tròn trường mâu, đây hai gã Hồ binh ở phía trước ngã lăn ra.
Hoàn Nhan Vân Na chiến công hiển hách, có uy danh cực cao trong binh sĩ Đông Hồ, đám binh sĩ này thấy nàng nổi giận, đều không tự chủ được lùi lại.
Mẫu Cửu Nguyệt thấy tình thế không ổn, cuống quít lui sang một bên, Hoàn Nhan Vân Na giục ngựa với tốc độ cao nhất vọt vào trong hành quán, lúc đi ngang qua chỗ Mẫu Cửu Nguyệt, lạnh lùng nói:
“Nếu như Dực Hổ có chuyện gì không may xảy ra, thì ngươi chết cũng không có chỗ chôn đâu!”