Thì ra vì cô nên anh và Trương Thiệu Ngôn mới gặp tai nạn xe, cảm giác tội lỗi trong cô ngày một nặng hơn.
“Anh ấy vì mình mà thuê nhà, lo tiền chi tiêu cho mình, còn vì mình mà chống đối lại mong muốn của mẹ anh ấy, nay còn vì mình mà nằm viện đến hai lần, cứ cảm giác như mình là sao chổi vậy luôn đem lại điềm xấu cho anh ấy”
Cứ đi như thế mà cô đến trước của phòng của anh từ lúc nào, nhìn thấy cô anh cũng đem đồ đi ra.
– Anh tưởng em ngủ quên trong phòng thay đồ rồi chứ, còn định nhờ An Huyệt đem gối vào cho em –
Thẩm Hoắc Nam nói nhưng nhường như cô không nghe thấy, anh lay vai cô khiến cô thoát khỏi những suy nghĩ của mình.
– Tiểu Sở, em làm sao vậy? –
– Hả? À…em, em không sao chỉ là sắp xa anh có chút không nỡ – cô trả lời.
Tưởng chừng là một câu nói làm nũng nịu với anh nhưng trong đôi mắt cô là một nỗi buồn khó có thể tả.
– Chỉ có mấy tháng thôi anh lại về, được về anh đến tìm em đầu tiên có được không? – anh hỏi.
Cô nhìn anh cố gắng mỉm cười rồi gật đầu, đầu mũi bắt đầu cay cay đôi mắt cô phủ một tầng sương mỏng khó nhận ra.
Anh xoa đầu rồi nắm tay cô di chuyển ra khỏi bệnh viện nơi mà Trác Vỹ, An Huyệt và Trương Thiệu Ngôn đã đợi sẵn.
– Hai người làm gì lâu thế? Một vài hành động trước khi chia xa hay sao? – Trác Vỹ cười nham hiểm.
Không cần nói cũng đủ hiểu là Trác Vỹ đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
– Ừm, liên quan đến cậu sao? –
Đối mặt với câu hỏi của Trác Vỹ anh không phủ nhận khiến cô một phen đỏ mặt.
– Cậu đó để chúng tôi đứng đây chờ còn cậu thì ở bên trong làm chuyện xấu – Trác Vỹ nói.
– Chúng tôi không làm những chuyện gì ở bên trong còn làm chuyện xấu ở đây nữa –
Nói rồi anh kéo cô lại hôn lên trán cô, một nụ hôn nhanh như tia chớp nhưng tay anh vẫn đặt sau lưng cô.
– Ay ya hai người đừng có phát cẩu lương nữa được không? – Trương Thiệu Ngôn hỏi.
– Cậu… –
– Được rồi, các anh không định về trường sao? – An Huyệt cắt ngang lời của Trác Vỹ.
Trương Thiệu Ngôn nghe vậy liền tức tốc lên xe, Trác Vỹ hôn lên trán tạm biệt với An Huyệt rồi cũng lên xe.
Anh đem hành lí bỏ vào cốp, sau đó đi lại nhìn cô.
– Anh đi đây – anh nói.
Anh xoay người bước đi, ngay lập tức cô gọi:
– Thẩm Hoắc Nam –
Anh xoay người nhìn cô chưa kịp nói gì cô đã chạy đến cởi bỏ khẩu trang nhón người hôn anh, tuy khá bất ngờ nhưng anh vẫn rất nhanh chóng đáp trả lấy tay che bớt khuôn mặt cô.
Ba con người kia nhìn thấy cảnh này không chịu được mà quay mặt sang chỗ khác.
Chốc lát sau cả hai buông ra anh kéo cô vào lòng tránh người khác nhìn thấy mặt cô, vì thế anh đâu biết nơi khóe mặt cô đã rơi xuống giọt nước mắt.
– Em sẽ rất nhớ anh –
– Ngoan, anh sẽ về sớm –
Anh cầm lấy khẩu trang đeo lên lại cho cô, xoa đầu cô lần nữa rồi mới bước lên xe.
Chiếc xe đã lăn bánh ngày càng xa dần nơi cô đứng, lúc này cô không kiềm lòng được mà ngồi xuống bật khóc.
– Tiểu Sở đừng khóc mà, chỉ là mấy tháng thôi Thẩm Hoắc Nam sẽ lại đến thăm cậu mà có gì đâu mà khóc –
An Huyệt vẫn an ủi cô nhưng An Huyệt đâu biết cô khóc vì một lý do khác.
“Thẩm Hoắc Nam em mong nụ hôn lần này không phải là nụ hôn cuối cùng của chúng ta”