– Cũng chưa biết, tùy tâm trạng của bố mẹ, đây là xe của bố mà
– Thôi ra đấy anh giả vờ nghèo khổ thử xem có em nào tình nguyện nuôi không?
– Chắc là sẽ có_ Duy Dương cười
Nó bĩu môi, đồ ảo tưởng
– Đưa đi uống trà sữa hôm cuối trước khi vào học đấy, sao chắc còn lâu mới được gặp nhau
– Biết đâu ra ngoài đại học bạn nổi tiếng quá rồi quên mất mình đi chứ đùa à
Duy Dương phì cười, đúng thứ đẹp trai, haizz xem ra ngồi xe sịn đúng là khác thật, cảm giác đúng là thích. Duy Dương chủ yếu lái xe đi lượn vòng vòng, chẳng có ý định đi đâu, cũng được, nó thích đi lượn như này.
Đưa nó về tới tận cổng, anh dừng xe lại rồi thở dài
– Mai mình về đọ, nào bạn đi?_ Nó quay qua hỏi
– Cũng chưa biết_ Anh lắc lắc đầu, cute dễ sợ
– Thôi bai bai, về đi ngủ xem phim đã_ Nó tháo dây an toàn định mở cửa thì Duy Dương giữ tay lại
– Anh có chuyện muốn nói này
Nó đứng hình vài giây, trong đầu đang tưởng tượng ra cả tỉ thứ, không biết chuyện gì nhưng có chút hồi hộp, không biết anh nói gì, có giống cái nó đang nghĩ không. Hít thở sâu một chút, quay lại nhìn Duy Dương cười, oa nhìn mặt khá nghiêm túc lại càng làm nó thắc mắc hơn nữa
– Sao? _ Nó nghiêng đầu nhìn anh
– Anh cũng không biết nói như thế nào nữa_ Duy Dương đưa hay tay vò đầu, chẳng hiểu sao nó cảm thấy hành động đấy cute dã man luôn
– Hử_ Hà Đan vẫn tỏ ra ngây thơ, mặc đầu đang nghĩ ra cả tỉ thứ khác
– Em có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm trái lời mẹ một cái gì đấy không?
– Tùy chứ, nhiều thứ em không thích thì em vẫn có thể không theo ý mẹ đâu
– Vậy em nghĩ như nào nếu bây giờ anh bảo anh thích em?
Ngơ ngác đó chính hai từ diễn tả Hà Đan của hiện tại, mặt ngơ ngơ đầu óc rối bời, chân tay bất động, có mỗi trái tim đang đập rất nhanh, không gian im lặng lạ thường
Duy Dương im lặng nhìn Hà Đan, anh nhẫn nại đợi câu trả lời của nó
Biết nói sao nhỉ, tại nó đang rất rất ngạc nhiên, dù cho vừa rồi có một vài suy nghĩ ảo tưởng như thế, chỉ là không nghĩ, nghĩ ra được cái tình cảnh này, thực sự không biết phải nói như nào cả, bối rối thực sự
– Diễn tả sao được nhỉ? Em cũng không biết nói làm sao cả
– Không phải là nếu nữa, bây giờ anh nói là anh thích em, thực sự rất thích em, anh biết là bây giờ không phải là lúc, nhưng anh nghĩ là chẳng còn cơ hội nào để nói với em nữa ấy, thực sự thì nhiều lần anh định nói với em rồi nhưng mà em từng bảo là còn đi học thì mẹ sẽ không cho yêu đương, anh cũng luôn tôn trọng quyết định của em thôi. Bây giờ anh cũng đã lên đại học rồi, cũng chẳng biết cả năm được gặp nhau lần nào không, anh nghĩ mình tiếp tục im lặng đợi em lên đại học rồi tính tiếp, suy cho cùng thì anh có giữ lại hay nói ra thế nên anh quyết định nói với em. Nếu như mà chúng ta không thể thì không sao, anh có thể chờ em_ Tay để trên vô lăng, Duy Dương nói một cách rất nghiêm túc
– Ế.. thật sự em cũng không biết phải nói như nào nữa, em chưa từng nghĩ rằng là anh sẽ thích em ấy. Tối cái tiệc chia tay của lớp anh ấy, anh có gọi cho em, anh bảo anh thích em em có chút không tin vì em nghĩ là anh đang say nên không biết mình nói gì, và đúng là anh đã không nhớ gì thật nên em cũng không nhắc lại, mấy hôm sau đó đúng là em có tránh mặt anh, cũng không biết tại sao nữa, em là con người hơi bị khó hiểu. Awww khó nói quá
Duy Dương phì cười
– Anh có tin là em có thích anh không, là rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy. Aizz sao em lại đi nói cho anh nghe nhỉ? Quên mất
– Anh biết lâu rồi
– Sao anh biết? Lẽ nào cái gì anh cũng biết
– Linh cảm thấy vậy
– Em nghĩ là… là anh em tốt sẽ tốt hơn đúng không? Là anh em tốt sẽ không phải chia tay này, không cãi vả, cũng không giận nhau nữa
– Anh không muốn làm anh em tốt với em_ Duy Dương lắc lắc đầu
– Vậy là chị em tốt cũng được nha
Duy Dương bất lực nhìn nó vài giây
– Em đùa đấy_ Nó tít mắt cười
Duy Dương cười xoa xoa đầu nó
– Thôi em vào nhà nha
Nó cười rồi mở cửa xe vào nhà, hiện tại nó đang không biết mình đang nói gì và đang làm cái gì nữa, đi đứng không vững còn suýt ngã, nãy giờ cứ cười cười cho qua chứ trong đầu đang suy nghĩ ra cả triệu thứ, chẳng hiểu sao nữa. Tự nhiên nói ra lại khó nói chuyện thế chứ
Lên phòng gọi điện cho Quỳnh kể lễ, tiếc là khi hai đứa xem quá nhiều thứ ngôn tình tưởng đâu kinh nghiệm tình trường đầy mình nhưng thực chất chẳng biết gì mà nói cả, hai đứa nói chuyện với nhau dựa trên kinh nghiệm của người chưa từng trải nó tức quá không thèm nói gì luôn.
Sau một hồi ngồi suy nghĩ một cách nghiêm túc nó quyết định gọi cho mẹ để hỏi
” Sao đấy, muộn như này rồi còn chưa ngủ à?”
” Tự nhiên con có chuyện muốn nói với mẹ, mẹ ngủ chưa”
” Làm cái gì mà nghe nghiêm trọng ghê vậy”
” Giờ con có nói gì mẹ cũng đừng chửi con đấy”
” Lẽ nào làm mất tiền nộp học á?”
” Không phải, mà giả sử là giờ nhá, chỉ là giả sử thôi, con mà có yêu đương gì đó, thì mẹ có đánh con không?”
” Gì cơ? Yêu đương á? Từ bao giờ con lại có cái suy nghĩ đấy hả Đan?” Giọng mẹ khác hẳn, có vẻ mẹ sẽ tức
” Con đang giả sử thôi mà”
” Không giả sử, không giá như gì cả, mẹ đã bảo đừng bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương gì cơ mà.”
” Vâng” Tự nhiên nó muốn khóc, cũng không hiểu sao nhưng nhỏ tới giờ cứ xin cái gì không được là nó sẽ cảm thấy tủi thân.
” Mẹ không muốn cấm con yêu đương, nhưng thực sự nó không cần thiết vào lúc này việc bây giờ là việc học đúng không, con có nghĩ yêu đương bây giờ là sau này sẽ lấy được nhau không, hay là hai ba hôm rồi chia tay rồi buồn bã, rồi khóc? Tình cảm của bọn con bây giờ đơn giản là cảm thấy ngưỡng mộ, có chút thích đối phương thôi, đấy chưa đủ để duy trì mối quan hệ đó. Hơn nữa yêu đương vào nào là thời gian nhắn tin, nào là gọi điện thì lấy đâu thời gian mà học nữa, học hành sa sút liền, năm nay cuối cấp rồi, lớp 12 rồi mẹ không muốn có bất cứ điều gì ảnh hưởng đến việc học của con cả hiểu không?
Đậu đại học rồi yêu ai chẳng được”
” Con hứa sẽ vẫn học nghiêm túc mà, con sẽ biết bố trí thời gian học nữa”
” Không được, con chưa yêu đương bao giờ con sẽ chẳng thể nào biết được khi yêu vào nó phức tạp như nào đâu, nghe lời mẹ đi không có gì là chắc chắn được đâu, lúc học tụt dốc rồi không ai cứu vớt lại được đâu”
” Nhưng mà con cũng muốn thử cảm giác yêu một chút như các bạn mà, con vẫn sẽ cố gắng đậu đại học mà” Nó nói như sắp khóc, thực sự nó cứ nghĩ đến việc mà một ngày Duy Dương có người yêu hay gì đấy nó thực sự sẽ hối hận lắm
” Muộn rồi đi ngủ đi mai mà về nha, đừng bao giờ nhắc việc này với mẹ lần thứ hai nha”
” Vâng ” Nó nói xong thì tắt điện thoại rồi trùm chăn khóc, lẽ nào thích một người cũng khó khăn vậy à?
Nó muốn nói chuyện với ai đấy, mẹ thì không được, Quỳnh thì chẳng biết gì để cho nó lời khuyên hợp lí cả.
Nằm khóc một hồi, suy nghĩ một lúc lâu nó quyết định gọi cho cô An