Vương Lộ Dao lạnh lùng giật lấy vòng ngọc: “Còn nữa, không phải bà đây thích cái vòng nát cùa mày mà là mày đã làm vỡ vòng ngọc quý giá của bà, nên mới phải lấy cái này ra để bồi thường cho tao”.
Thấy Vương Lộ Dao chịu nhận vòng ngọc, Châu Ngọc Thúy cười giả lả: “Em xem, chị đưa vòng cho em rồi, bây giờ bỏ qua cho bọn chị được chưa?”
“Tưởng bở à, vòng ngọc này chỉ xem như bồi thường tổn thất, nhưng mặt bà bị đứa con gái đê tiện của mày đánh sưng lên rồi.
Bà phải đòi bằng được món nợ này”.
Lấy được chiếc vòng ngọc, tâm trạng Vương Lộ Dao tốt hơn hẳn.
Bà ta đảo mắt một lượt, bỗng nói: “Thế này đi, ban nãy nó tát tao bốn cái, giờ để tao tát lại gấp đôi, mỗi bên bốn cái, tao sẽ tha cho tụi bây”.
“Cái gì!?”, Tần Y hoảng hốt.
Nếu để cho người đàn bà này tát mình nhiều như vậy, chẳng phải gương mặt này của mình bị hủy luôn sao?
Ánh mắt Dương Thanh thoáng hiện tia sắc bén, vốn tưởng là Châu Ngọc Thúy kiêu căng gây chuyện với người ta nhưng xem ra không phải như vậy.
Người đàn bà này còn kiêu căng hơn Châu Ngọc Thúy gấp trăm lần.
Châu Ngọc Thúy nghe vậy, lập tức nói với Tần Y: “Y Y, con nghe bà ấy đi.
Để bà ấy đánh vài cái là chúng ta được tha rồi”.
“Mẹ, mẹ bảo con đưa mặt cho bà ta tát sao?”, Tần Y sững người, không ngờ mẹ mình lại có thể làm thế.
“Con không nghe thấy bà ấy nói sao? Chỉ khi tát con thì bà ấy mới chịu buông tha cho chúng ta.
Nếu không, người của bà ấy tới là chúng ta xong đời”, Châu Ngọc Thúy vừa nghĩ tới việc đối phương kêu người tới liền run lẩy bẩy.
“Nhưng bà ta tát mẹ nên con mới tát lại bà ta mà! Vì sao con phải để bà ta đánh con? Nếu thật sự muốn tát, bà ta ta phải để mẹ tát lại một cái trước đã chứ?”, Tần Y cắn răng nói.
“Y Y, đừng vì sợ vài cái tát mà hại cả nhà mình!”, Châu Ngọc Thúy gấp gáp nói, sợ chậm trễ chút nữa thì người của Vương Lộ Dao sẽ tới.
Lúc này, người đi đường cũng chỉ trỏ Châu Ngọc Thúy.
“Người phụ nữ này thật vô tình, tự mình đi gây sự, con gái đứng ra giúp còn muốn cho người ta tát con gái mình”.
“Đúng là thế giới rộng lớn trò gì cũng có! Loại mẹ như thế này mà vẫn còn”.
“Bà ta không xứng làm mẹ.
Nếu có người mẹ như vậy tôi đã không thèm nhận từ lâu rồi!”
Châu Ngọc Thúy và Tần Y đều nghe thấy những lời này, nhưng Châu Ngọc Thúy lại vờ như không, còn Tần Y thì vô cùng đau đớn.
“Xem ra, đứa con gái đê tiện của mày không muốn giải quyết êm đẹp rồi, đành đợi chồng tao đến giải quyết vậy.
Nhưng tụi bây hãy nghĩ cho kỹ, chồng tao rất nóng tính, nếu để ông ấy giải quyết, lỡ có đổ máu thì hối hận cũng không kịp đâu”, Vương Lộ Dao cười đắc ý.
“Con còn do dự gì nữa? Mau cho bà ấy tát đi!”, Châu Ngọc Thúy sốt ruột đẩy Tần Y.
Tần Y lảo đảo suýt ngã.
Mắt cô ta ửng đỏ, nhìn chằm chằm Châu Ngọc Thúy, không kìm được nước mắt: “Được, con nghe lời mẹ, cho bà ta tát!”
Dứt lời, Tần Y oán hận nhìn Vương Lộ Dao: “Đừng tưởng ở Giang Hải chỉ có nhà họ Trương ghê gớm.
Một ngày nào đó, người kiêu ngạo như bà sẽ gây rắc rối cho nhà họ Trương”.
“Con nhỏ chết tiệt dám nói nhà họ Trương như vậy, tao tát vỡ mặt mày”, Vương Lộ Dao giận dữ chửi bới, đi tới tát Tần Y.
Lúc này, Tần Y trơ mắt nhìn đối phương tát mình.
Đối với cô ta, nỗi đau Châu Ngọc Thúy gây ra còn đau đớn hơn việc bị người ta tát.
Lúc tay Vương Lộ Dao vung tới thì một bóng người bỗng chắn trước mặt Tần Y.
“Bộp!”
Dương Thanh nắm cổ tay Vương Lộ Dao, sắc mặt u ám: “Bà có tư cách gì mà đòi đánh em gái tôi?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn dáng người to lớn che chắn trước mặt cùng với lời nói bá đạo, lớp băng lạnh lẽo tận sâu trong lòng Tần Y như được hòa tan.
Nhất là hai chữ em gái khiến Tần Y rơi nước mắt.
– —————————
.