Bé nắm được tóc bèn ngậm vào miệng, nhưng bị Vũ Văn Mân giành lại, hắn hất tóc ra sau lưng, thấp giọng nói: “Bẩn.”
Loan Phượng ngạc nhiên nhìn Vũ Văn Mân, trên môi không ngăn được ý cười, khom người nói: “Quả nhiên là cha con ruột thịt, Vương gia vừa ôm, tiểu Vương gia đã ngừng khóc.”
Vũ Văn Mân cúi đầu nhìn A Thiền bắt đầu ngủ gục trong lòng, cũng nhịn không được cười: “Vậy sao?”
Loan Phượng thấy tiểu Vương gia sắp ngủ thì tự giác lui xuống.
Vũ Văn Mân không biết ôm con nhưng đã quen thấy Lục Hàm Chi ôm A Thiền, cũng coi như ra hình ra dáng.
Vì thế hắn học theo bộ dạng của cậu, cũng ngâm nga bài hát thiếu nhi cậu hát đêm hôm đó: “Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa ra, nhanh mở ra, ta muốn vào, không mở không mở thì không mở, cha không trở về, ai tới cũng không mở.”
Đôi mắt nhỏ của A Thiền cứ như vậy nặng nề nhắm lại, hô hấp đều đều, chìm vào giấc ngủ sâu.
Vũ Văn Mân ôm bé con lên giường ngủ, dặn người hầu hạ cẩn thận, còn mình thì cho thuộc hạ dắt ngựa ra khỏi Vương phủ.
Đã trễ thế này mà Vương phi còn chưa về, hắn hơi lo lắng.
Sau khi xảy ra chuyện lần trước, cậu còn chưa học được phải cẩn thận à?
Mà Lục Hàm Chi ở trong thôn trang rốt cục đã hoàn thành bản thiết kế vĩ đại nhất, mỹ mãn nhìn tác phẩm của mình: “Chỉ cần chỉ số thông minh không trượt dốc, ý tưởng sẽ nhiều hơn cả số vật cản…”
Không phải chỉ là chế tạo tuabin, tạo phôi thôi sao? Cậu dùng một buổi tối đã làm ra được một tuabin bán tự động đơn giản.
Cậu gấp gáp làm nhiệm vụ như vậy còn không phải là vì muốn đổi pháp khí phòng ngự à.
Mình là người trưởng thành thì dễ, cùng lắm đi trốn thôi. Nhưng A Thiền còn nhỏ, nếu gặp phải một lần công kích nữa thì không ổn.
Cậu muốn đổi cho A Thiền một pháp khí như của Vũ Văn Mân, nhưng nó quá đắt, đành đặt hy vọng vào cái rương phần thưởng. Nhưng xác suất mở rương còn phải xem vận may, cho nên trọng điểm hiện tại của cậu vẫn đặt ở làm nhiệm vụ.
Trong trung tâm mua sắm đều là đồ tốt, Lục Hàm Chi cũng bỏ cái tật xấu tiêu tiền bậy bạ đi, nhất định phải bồi dưỡng A Thiền trở nên bất bại.
Vừa mới cảm thán xong, cậu đã nghe thấy âm thanh truyền tới từ phía sau: “Ồ? Ngươi lại nghĩ ra cái gì nữa rồi? Định làm gì đây?”
Lục Hàm Chi đột ngột quay đầu lại, vỗ vỗ ngực nói: “Phu quân, ngài muốn dọa chết người hả, lúc xuất hiện có thể lên tiếng được không?”
Vũ Văn Mân nhìn đống hỗn độn trên mặt đất cùng với cái bánh xe vẫn đang không ngừng chuyển động kia hỏi: “Đây là cái gì?”
Lục Hàm Chi đáp: “Tuabin, tuabin bán tự động.”
Vũ Văn Mân lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu nhìn tuabin bán tự động kia, nghĩ nửa ngày cũng không biết dùng để làm gì.
Lúc này Lục Hàm Chi mới ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài: “Ơ… Đã trễ thế này sao? Nguy rồi! Có phải A Thiền lại khóc hay không?”
Vũ Văn Mân gật đầu: “Nhưng ngủ rồi.”
“Ngủ?” Lục Hàm Chi kinh ngạc: “Sao có thể? Nhị ca nhị tẩu dỗ nửa ngày cũng không dỗ được, ai ghê gớm mà dỗ được tiểu ma vương ngủ thế?”
Trong mắt Vũ Văn Mân lóe lên vài phần kiêu ngạo: “Bổn vương.”
Lục Hàm Chi ngược lại không kinh ngạc, trẻ con có đôi khi rất thần kỳ, rõ ràng không biết gì mà cứ như cái gì cũng biết.
Đây có lẽ chính là tình máu mủ!
Vũ Văn Mân thấy cậu không có phản ứng bèn nhíu mày hỏi: “Ngươi vẫn cho rằng ta là một người cha dượng thất bại à?”
Lục Hàm Chi phì cười: “Rồi rồi rồi, ngài đạt tiêu chuẩn được chưa?”
Tâm trạng Vũ Văn Mân cũng không tệ lắm, hắn nhìn Lục Hàm Chi lem luốc, hỏi: “Sao ngươi lại thành ra thế này?”
Lục Hàm Chi cúi đầu nhìn bùn đất trên người mình: “À… Phu quân chớ hiểu lầm, ta lên núi đào đất, không làm chuyện gì mờ ám ở ngoài đâu!”
Vũ Văn Mân: “Ngươi nói chuyện đàng hoàng cho bổn vương!”
Lục Hàm Chi lại cợt nhả, tiến lên khoác vai hắn: “Đâu có, Vương gia, ta phát hiện ra đất sét trắng.”
Vũ Văn Mân: “Đất sét trắng là gì?”
Lục Hàm Chi đáp: “Là biến chất của mi-ca và fen-xpát, trong đó natri, kali, canxi, sắt và các loại khác bị mất, cộng với sự thay đổi của nước mà thành. Còn được gọi là đất sét sứ, hoặc là cao lanh.”
Vũ Văn Mân: “…”
Không biết vì sao mà hắn chẳng hiểu Vương Phi nói gì.
Lục Hàm Chi rất thích nhìn vẻ mặt mơ hồ của Vũ Văn Mân, từ khi cậu phát hiện thuộc tính ngốc nghếch đáng yêu của vị bạo quân tương lai này, cứ rảnh là đi trêu chọc hắn.
Lục Hàm Chi khái quát lại: “Làm đồ sứ ấy mà, điện hạ đã từng nghe nói về đồ sứ rồi nhỉ? Nhưng cái này phẩm chất rất cao, đồ sứ được làm ra sẽ khác hẳn. Mai ta sẽ mời thợ làm gốm đến giúp chế phôi, chờ nung xong sẽ cho điện hạ xem.”
Vũ Văn Mân gật đầu, hắn biết đầu óc kinh doanh của Lục Hàm Chi được di truyền từ ông nội của cậu.
Vị kia chính là người tiên phong mở ra mạch máu kinh tế của Đại Chiêu.
Hắn tiến lên nói: “Không còn sớm nữa, về phủ thôi!”
Lục Hàm Chi đồng ý, tắt tuabin bán tự động rồi theo Vũ Văn Mân lên ngựa.
Tuy mặt trời đã lặn nhưng vẫn còn ánh chiều tà le lói.
A Thiền đã ngủ, hai người cũng không cần gấp gáp trở về.
Cảnh đẹp dọc đường làm người lòng người say đắm, mặc dù Lục Hàm Chi đã đi tới đi lui trên con đường này biết bao nhiêu lần, nhưng cậu chưa từng thưởng thức cảnh đẹp ấy.
Giờ phút này nhìn cảnh sắc bên đường, dựa lưng vào ngực người phía sau, bỗng cậu cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc.
Trong lòng vừa động, chẳng biết vì sao lại vui sướng.
Lục Hàm Chi mở miệng: “Vũ Văn Mân, không thì ta hát cho ngài nghe nhé?”
Vũ Văn Mân sững lại: “Vương phi còn biết hát?”
Lục Hàm Chi đáp: “Biết! Ta biết nhiều cái lắm, còn nhiều thứ ngài không biết đâu.”
Vũ Văn Mân: “Vậy được.”
“Ánh sao trời đêm tựa như người bạn cùng dạo bước
Mỗi thương tổn đau đớn khi yêu người
Đều hóa thành loại rượu mạnh ủ lâu năm
Giờ đây sắc xuân tươi thắm, người tôi yêu đang trên đường đến với người
Người biết tôi không quản mưa gió, không thiết tha dừng chân ngắm nhìn hoàng hôn…”
Trong đầu Lục Hàm Chi chỉ nhớ đến hai câu kia: Người biết tôi không quản mưa gió, không thiết tha dừng chân ngắm nhìn hoàng hôn.
Vũ Văn Mân, tôi và anh gặp nhau là ngẫu nhiên hay là định mệnh?