Andymion vội nhảy xuống khỏi hành lang.
“Ngay cả khi tôi có thể giúp ngài…”
“Giờ thì chúng ta cần làm gì? Có nên trả con sói về đàn thôi không?”
Ngài Camu hung hãn bối rối gãi cằm. Những tiếng gầm gừ trầm thấp phát ra từ bờ sông.
“Không thể tin được chúng đã theo chúng ta tới tận đây. Tổ tiên của sói băng cũng là quái vật sao?”
“Ta không nghĩ chỉ là một loài quái vật đơn giản. Đây là con cái. Kích cỡ của nó không giống với những thành viên khác trong bầy.”
Như ngài Galar đã nhận thấy, con sói băng bị buộc một mảnh vải bẩn quang cái chỗ bàn chân trái chi trước đã bị bị cắt rời, lớn bằng con đầu đàn mà trước đó chúng tôi đã thấy.
Liệu có phải là một căp đầu đàn không?
Chắc là mọi người cũng có phán đoán như tôi.
Khi bầu không khí hỗn loạn này đang dần lắng xuống thành sự căng thẳng, ngài Ivan xông ra khỏi cửa.
“Dm, ta sẽ bắt giữ hết bọn khốn nạn này…. Này, sao bỗng nhiên mọi người lại ra đây? Sao không đưa nó trở lại đàn? Chuyện gì xảy ra thế?”
Không ai trả lời, tất cả chúng tôi đều nhìn về phía làm sương dày đặc đang quẩn quanh ở bờ sông.
Vậy nên, ngài Ivan đã chuyển hướng về phía Andymion đang im lặng.
Andymion giật mình.
“Tất cả sao vậy?”
“Thì, theo anh trai tôi, con sói tội nghiệp này là con cái, và có vẻ là không phải là thành viên bình thường trong đàn.”
“Gì vậy? Sau đó thì có gì ở đằng kia… Ôi chết tiệt, ta hiểu rồi. Thì bây giờ chỉ cần trả nó về đàn như thế, rồi chúng sẽ rời đi thôi.”
Mưa đã tạnh.
Tôi nhảy xuống hàng rào và rón rén đến gần con quái vật tôị nghiệp đang nằm trên đất.
Nhận thấy những bước chân của tôi, mọi ánh mắt đều tập trung vào tôi, nhưng tôi không bận tâm và ngồi xổm xuống.
“Này…”
Mí mắt nhắm nghiền lại của nó chậm rãi mở ra, trên cái giọ không lồ siết lấy cái mõm lởm chởm.
Con ngươi đỏ sẫm hình viên ngọc nhìn tôi với vẻ đau đớn.
Tôi bất lực nhớ về Popo và Giffin. Đáng lẽ ra chúng cũng phải được chữa trị ngay sau đó.
“Mắt nó không sao cả…”
“Đó là do cứu viện. May mà chúng ta đã kéo nó ra trong khi hơi thở vẫn còn.”
“Tại sao hắn ta không chọn nó ngay lúc đấy?
“Hắn đã định làm thế, nhưng ta đoán là hắn đã sợ hãi khi thấy bầy sói tràn vào.” Izek thì thầm mỉa mai, hạ một gối xuống ngay cạnh tôi.
Tôi nghĩ anh sẽ gϊếŧ nó mất, nhưng anh chỉ nới tấm vải quanh chân trước của con quái vật bị thương.
“Grruu…”
Con sói run rẩy rên một tiếng yếu ớt. Cái chân bị đứt lìa rung lên và nhanh chóng gõ vào chân tôi.
Thay vì là đen doạ, nó nhìn tôi như muốn thỉnh cầu điều gì đó.
“Ngài có thể làm gì đó với chân của nó không ạ? Có lẽ ngài có thể chữa trị cho nó nếu như chân nó bị lìa ra vì cái bẫy.”
Tôi chỉ hỏi để phòng trường hợp có thể thôi, nhưng chồng tôi đột nhiên cúi đầu.
Sau đó, một tràng cười nín thở vang lên ngay trên đầu tôi.
Tôi bối rồi. Không phải chứ, gì thế hả? Con người này chắc chắn bị đa nhân cách rồi. Sao tự nhiên lại cười?
Andymion che miệng, vui vẻ giải thích cho người vẫn còn không hiểu lý do mình bị cười là tôi.
“Phu nhân ơi, chúng không phải là những con sói bình thường đâu, chúng là ma thú đó ạ. Vậy nên người không cần lo lắng gì hết. Nếu chúng về hang và ăn một lượng nấm băng thì chân sẽ mọc lại sớm thôi.”
Ồ, thật thế ư? Thì em có biết điều đó đâu. Sao mà ngài lại cười em chứ? Tôi trở nên bối rối hơn.
“Vậy thì chúng ta không phải lo về việc đàn sói sẽ tức giận rồi. Nhưng nấm băng là gì vậy?
“Là loại nấm em ném vào mặt ta.”
Tôi ngậm miệng ngay sau khi nhận được câu trả lời khô khan của Izek. Đã đến lúc phải quên đi chuyện đấy rồi mà?
“Dù sao thì em vẫn chỉ là một nàng công chúa ngây thơ thôi.”
Người chồng lạnh lùng của tối nhếch miệng cười trước những chuyện hài hước và dùng tay đẩy nhẹ đầu tôi ra. Anh muốn nhìn nó à?
“Nhưng nó không thích chân mình bị như này..”
“Nó nói với em thế à?”
“Không, không phải đâu, nhưng em không nghĩ nó muốn cho mọi người thấy bết thương của nó. Em đoán là nó khiing thích thế.”
Tấm vải cuốn quanh vết thương quá là bẩn.
Cái nhìn của Izek chứa đầy sự kì lạ trong một lúc, và anh quay đầu lại khi thấy chân của nó cứ thay nhau chống lên.
“Andymion, đưa áo choàng của ta đây.”
Tôi không kịp hiểu anh định làm gì.
Cho dù con sói đầu đàn có đánh hơi được bạn đời của mình hay không, thì những âm thanh gầm gừ ở phía bờ sông đã chuyển thành những tiếng hú giận dữ.
“Izek?”
“Ta sẽ đưa nó qua đó, còn em thì lo vết thương đi.”
Izek, chủ nhân của chiếc áo choàng Hiệp sĩ quý giá đang buộc vào hai chi trước của con quái vật, đang nâng con sói băng rũ xuống trong lòng mình.
Tôi không thể nói rằng đâu mới là quái vật và đâu mới là người thường.
Đột nhiên, tôi thấy lo lắng.
Sẽ không xảy ra chuyện đàn sói băng hỗn loạn đó tấn công anh chứ?
“Ngài sẽ ổn thôi phải không? Chúng đang tức giận lắm đấy, nếu tự dưng chúng tấn công ngài thì sao?”
“… Em lo cho ta?”
“T – Tất nhiên là ngài rất mạnh, nhưng ngài…”
Người chồng vòng vo của tôi dường như nghĩ tôi đánh giá thấp sức mạnh của Đệ nhất hiệp sĩ phương Bắc.
Nếu không phải thì làm gì có chuyện anh dừng lại và nhìn chằm chằm vào tôi.
Ngài Ivan đột nhiên vỗ vai Izek.
“Hôm nay là ngày gì đây? Tên này và tên kia, cả hai đều phát điên liên. Phu nhân à, đừng lo lắng. Đây là kẻ đã một mình vờn rồng lúc còn là tập sự đấy. Chúng ta phải lo lắng cho con sói băng mới đúng.”
“Nhưng… Em sẽ đi cùng ngài.”
“Gì cơ? Chuyện đó…”
“Không.”
Chắn chắn rồi. Tôi ấp úng khi vừa hạ quyết tâm xắn tay áo lên thì nhận được lời từ chối của anh.
“Nhưng em…”
“Không, em ở đây đợi với Andymion.”
“Nhưng nếu chúng đột nhiên tấn công ngài, và ngài không thể thương thảo được thì sao? Em sẽ phải làm gì nếu ngài cứ như thế mà mất mạng?”
“Ồ, ai sẽ mất mạng cơ? Nếu em…”
“Grrrrrrr.”
Tất nhiên tôi không phải là ngưuofi phát ra tiếng gầm gừ đó.
Là con sói đang rũ xuống như con búp bê vải trong lòng Izek.
Tôi không biết điều gì vừa xảy ra đột ngột như thế, nhưng tôi nắm lấy cơ hội và nahnh chóng đến gần, vỗ vỗ vào đùi con sói.
“Shhh, ổn rồi. Ngươi sẽ được về nhà thôi. Ổn rồi.”
“Ở đó… Đúng, đúng… Im lặng nào…”
Tôi quay đầu và đắc thắng nhìn về phía các Hiệp sĩ đang sững sờ.
Vẻ mặt của Izek vẫn lạnh tanh ngay cả khi anh ấy hơi hé miệng.
“Nhưng em không thế.”
“Nhưng nếu ngài chết…!”
“Không, tên quái nào chết chứ…”
“Ngài vừa thấy rồi mà, em phải đi cùng ngài! Em sẽ ở đó với ngài!”
Và không ai mở miệng nữa.
Trong khi Izek sải bước trên đôi chân dài của mình, thì tôi ôm lấy đuôi của con sói và đi ngay cạnh anh.
Đúng là một bức tranh tệ hại.
Cứng nhắc mà nói, nhân vật chính với sức mạnh bá đạo sẽ chẳng chết vì một bầy sói đâu.
Thật lòng thì tôi nghĩ là tôi lo cho bầy sói băng hơn.
Càng đến gần, những tiếng hú như còi xe, từ từ biến mất.
Sau khi băng qua làm sương mờ ảo và đến bờ sông, một bày sói băng xuất hiện, con nào con nấy cũng có đôi mắt phát sáng như tôi đã thấy trước đó.
“Grrrrrrrrr…”
Ngay khi nhìn thấy chúng tôi, con sói đầu đàn cúi thấp xuống, gầm gừ cảnh cáo.
Tôi rùng mình, một dòng điện chạy dọc sống lưng.
Mang hình dạng con người như những kẻ săn trộm, tôi thấy mình nên quỳ xuống và dập đầu xin lỗi.
Tất nhiên, Izek sẽ không nhiệt thành như thế.
Anh nhìn chằm chằm vào đám quái vật đang quây thành đàn với ánh mắt lạnh đến thấu xương.