Thở hắt ra, Tưởng Khang Thần nói. “Vân An, Khang Ninh đành phiền toái ngươi và Thạch Tỉnh chiếu ứng. Nhiều năm như vậy, bởi vì ta, bên người hắn vẫn không có người nào. Ngươi giúp ta khuyên nhủ hắn, đã hai mươi sáu, người khác tuổi này đã sớm làm cha. Ta và Hi nhi cuộc sống hiện tại yên ổn, hắn không cần tiếp tục lo lắng cho chúng ta, nên dành tâm sức lo chuyện chung thân đại sự của mình.”
Thiệu Vân An không hỏi Tưởng Khang Ninh nhiều sự tình, nhưng nhìn bộ dáng Tưởng Khang Ninh, có lẽ giống như y nói cuộc sống đã ổn định. Ít nhất sau lưng Tưởng Khang Thần hiện giờ có quân hậu, thế lực quốc công phủ lớn, có thể lớn hơn quân hậu và hoàng thượng sao? Hắn gật đầu. “Ta sẽ khuyên đại ca.”
Hậu viện, Tưởng Khang Ninh cầm thanh đao, mài đao soàn soạt. Vương Thạch Tỉnh nhíu mày, nói lại lần nữa. “Đại ca, tay của ngươi nên để dành cầm bút đi, việc lột da lóc xương này vẫn để ta làm đi.”
Tưởng Khang Ninh cầm đao lắc lắc. “Nếu không làm thì không bao giờ biết, ta ở chỗ này không phải khách nhân, không phải mổ dê thôi sao, ta làm được.”
Vương Thạch Tỉnh khó có thể nói là hắn tin tưởng.
Huynh trưởng và Võ gia không còn quan hệ, lại có quân hậu chống lưng cho huynh trưởng, gánh nặng trong lòng Tưởng Khang Ninh vơi đi phân nửa. Tâm tình tốt lên rất nhiều. Đến gà còn chưa biết cắt tiết, y đã háo hức muốn đi mổ dê. Tuy nói dê đã chết, nhưng lột da, mổ bụng, móc nội tạng, y thật sự có thể làm được sao?
Trong thôn nhà nào cũng hương khói lượn lờ. Hôm nay là đêm ba mươi, mọi nhà từ sớm đã chuẩn bị cơm tất niên, đặc biệt năm này nhiều nhà trong thôn kiếm được tiền, mua không ít đồ tết, rượu thịt càng không thiếu. Có tiền đương nhiên muốn mừng năm mới thật hoành tráng. Cũng có vài gia đình than ngắn thở dài, nhưng có thể làm gì bây giờ?
Nhà Vương Thư Bình năm nay cũng mua rượu ngon, mua thịt. Nhi tử đầu năm sẽ đi Bạch Nguyệt học đường. Thời gian này, mỗi ngày đến chỗ Sầm viện trưởng nghe giảng bải, học vấn rõ ràng cao lên không nói, Sầm viện trưởng cũng rất vừa lòng. Vương Thư Bình phảng phất thấy cảnh cuộc sống sau này của nhi tử ở Quốc Tử Giám. Y sao lại không cao hứng, sao có thể nhịn được tiêu ít tiền. Vương Văn Hoà hiện tại mỗi ngày đều ha hả cười, cứ nhìn thấy tôn tử là cao hứng.
Vương Diễn cũng không làm gia gia và cha mất mặt, học tập càng chăm chỉ hơn trước đây. Có thể vào Bạch Nguyệt học đường đọc sách hoàn toàn là dựa vào quan hệ của An thúc. Bé không thể làm mất mặt An thúc được, cũng không thể để gia gia, nãi nãi, cùng cha nương thất vọng. Nếu học không tốt bị Sầm viện trưởng cho lui học, vậy bé chẳng khác nào Vương Chi Tùng – rất xấu hổ! Vương Diễn dụng tâm học tập, Triệu Tùng Bác cũng phá lệ dụng công. Nhà Vương bá có Vương Chi Tùng biến thành như vậy, hiện tại Vương Chi Tùng không còn là đối tượng ngưỡng mộ của thôn dân nữa, ngược lại biến thành hình mẫu tiêu cực.
Mà nhà lý chính năm nay chính là rực rỡ nhất. Sang năm Lý chính phải phân gia cho hai nhi tử, trong nhà năm nay lại có biến hoá nghiêng trời lệch đất, cho nên năm nay có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Thân mẫu Triệu Hà đều ở trong thôn, Triệu Hà lại là con trai độc nhất. Hai người cha của Triệu Hà đều phụ giúp làm mứt trái cây. Lý chính nói Triệu Hà mời cha và cha nhỏ y cùng qua đây ăn tết. Khỏi nói Triệu Hà cao hứng đến cỡ nào.
So với những gia đình vui vẻ, nhà Vương lão thái không nói là ảm đạm, thì cũng là không hề tốt. Vương Xuân Tú mất hết thể diện, từ ngày đó về sau không dám xuất môn. Vương lão thái nằm trên giường bệnh. Vương Chi Tùng lên huyện thuê phòng trọ, nói không đậu tú tài sẽ không về nhà. Y ở trong thôn cũng bị người ta chê cười, không bằng ở huyện an tĩnh đọc sách. Vương lão thái tuy rằng không muốn tết nhất không có nhi tử ở nhà, nhưng nghĩ đến tiền đồ của nhi tử, bà đành ngậm ngùi đồng ý.
Trong lòng Vương lão thái không yên, đương nhiên hoả khí tự nhiên rơi xuống người Vương Xuân Tú và Vương Tại Tranh. Trước kia Vương Xuân Tú mười ngón tay không dính nước xuân, bây giờ không chỉ giặt quần áo, nấu ăn mỗi ngày, còn phải cho heo cho gà ăn. Vương Tại Tranh gầy đến da bọc xương, mỗi ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải làm rất nhiều việc. Vương lão thái nằm trên giường mắng này mắng kia, lại chưa từng mắng Vương Đại Lực một câu. Vương Đại Lực so với trước đây nàng nặng nề. Ông không giết heo, giết dê, chỉ giết gà coi như qua loa cho xong tết. Năm trước, ăn tết lúc nào Vương Xuân Tú cũng có quần áo mới. Năm nay đừng nói quần áo mới, đời này của nàng có thể gả ra ngoài hay không còn khó nói.
Nếu hỏi toàn thôn nhà nào có tiệc tất niên phong phú nhất, khẳng định là nhà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Buổi sáng, trong phòng bếp thỉnh thoảng lại phiêu ra các loại mùi hương. Buổi trưa của mọi người là một bát mì gà. Tiệc lớn phải chờ buổi tối mới khai. Thiệu Vân An nấu ăn ngon. Đồ đệ của hắn Quách Tử Mục cũng nấu ăn ngon, ngay cả Tưởng Mạt Hi cũng an tĩnh ngồi ăn xong một tô mì gà lớn, cộng thêm một trái trứng chần nước trà. Tưởng Khang Ninh và Tưởng Khang Thần nhìn thấy mà vui sướng không thôi. Tưởng Khang Ninh còn quên luôn ngón cái bên trái đau buốt, hậu quả của việc mổ dê không cẩn thận chặt vào tay.
Bắt ba đứa nhỏ uống xong chén trà đường, Thiệu Vân An lại tiếp tục bận rộn. Quách Tử Du từ bên ngoài tiến vào cười nói. “Vân An, Thạch Tỉnh, Sầm lão cùng phu nhân đã tới.”
Nhìn thấy người đứng sau Quách Tử Du, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh khỏi nói có bao nhiêu kinh ngạc. Sầm lão ha hả cười nói. “An nhi, ta với phu nhân đến làm phiền. Ăn tết chỉ có hai lão nhân chúng ta, thật sự là quạnh quẽ a!”
Thiệu Vân An vội vàng đón tiếp. “Cầu còn không được! Ta và Tỉnh ca vốn định thỉnh hai vị lão nhân đến đây, lại sợ các ngài đã có sắp xếp.”
Sầm lão phu nhân ngượng ngùng nói. “Ta không thể khuyên ông ấy. Ông ấy nhất định muốn ăn đồ ngươi làm.”
“Ha, Sầm lão muốn ăn không phải rất đơn giản, ngày nghỉ cứ đến đây là được.”
Phu thê Sầm lão tới, trong nhà náo nhiệt hẳn lên. Vương Thanh và Ni tử chúc tết hai lão nhân. Vương Thanh còn kéo Tưởng Mạt Hi tới giới thiệu cho hai vị lão nhân. Phu thê Sầm lão biết tình huống của Tưởng Mạt Hi, nên không để ý bé luôn im lặng.
Nhi nữ Sầm lão ở kinh thành, Sầm lão không muốn lên kinh thành ăn tết, cũng đau lòng nữ nhi phải bôn ba qua lại. Quan viên triều đình mùng mười đầu năm phải hầu triều, trời lại giá rét, đi lại mất bảy tám ngày, trở về cũng không ở lại được mấy ngày. Nhi tử Sầm lão nói muốn trở về cùng cha nương ăn tết. Sầm lão liền trả lời cho mấy nhi tử biết bọn họ đến nhà Thiệu Vân An ăn tết.
Sầm lão tới, liền bắt Tưởng Khang Ninh chơi cờ vây. Thiệu Vân An pha trà táo đỏ cho bọn họ uống. Sầm phu nhân và Tưởng Khang Thần đi theo Quách Tử Mục học làm điểm tâm. Quách Tử Du ở trù phòng phụ Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh bị Sầm lão cùng Tưởng Khang Ninh bắt ở bên cạnh học đánh cờ.
Hai phu thê Sầm lão tới đây không lâu, ngoài trời liền rơi thêm trận tuyết. Huyện Vĩnh Tu mùa đông thường không rơi tuyết nhiều, chủ yếu là gió tuyết, nhưng so với phương bắc lạnh hơn nhiều. Tuy nhiên, Thiệu Vân An đã thiết kế hệ thống sưởi sàn và vách tường ấm, không chỉ không thấy lạnh, còn thấy hơi nóng, ngay cả Sầm lão cũng phải cởi áo bông.
Ba người ở chính sảnh nhỏ chơi cờ, Sầm lão cao tay thắng hai ván. Vừa thu cờ, Sầm lão nói. “Thạch Tỉnh, ấu đệ kia của ngươi hình như lên huyện mướn phòng ở, có đồ đệ nhìn thấy hắn, ngươi biết không?”
Tưởng Khang Ninh nhấc chén uống miếng trà, nhìn Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh lãnh đạm trả lời. “Không biết. Chuyện ở nhà lớn ta không hỏi.”
Sầm lão nói. “Khang Ninh đã đề cập với ngươi chuyện hoàng thượng sửa đổi quy tắc khoa khảo chưa? Muộn nhất tháng tư sẽ đăng bảng công bố.”
“Đã nói qua.”
Sầm lão trầm ngâm một lát, nói. “Với thanh danh hiện giờ, sợ là hắn không thể nào tiếp tục khoa khảo. Bất quá, nếu ngươi muốn gíup hắn, thư tiến cử ta có thể viết.”
Vương Thạch Tỉnh không hề nghĩ ngợi trả lời. “Ngài có tâm, nhưng chuyện nhà lớn không thể dính vào. Năm trước bọn họ lại tới nháo một trận. Sau này cho dù hắn có sửa đổi, cũng không thể đổi được tính tham lam của người nhà. Nếu ngài giúp lúc này, sợ lại đổi lấy phiền toái. Đi đến bước này, hắn chẳng thể trách ta.”
Tưởng Khang Ninh cùng Sầm lão đồng thanh hỏi. “Bọn họ lại tới gây cái gì?”
Vương Thạch Tỉnh lãnh đạm trả lời. “Nương ta muốn vào đây ở, tưởng lần nữa thúc ép ta, muốn gia sản nhà này. Bà còn mang Vương Xuân Tú đến đây nháo. Vân An không cho các nàng vào cửa. Vương Xuân Tú như vậy, e rằng đại ca đã đoán trúng.”
“Đoán trúng cái gì?” Sầm lão hỏi.
Tưởng Khang Ninh không muốn nói, Vương Thạch Tỉnh đồng tình (vui sướng khi người gặp hoạ) mà trả lời. “Vương Xuân Tú xem trọng đại ca, nàng hay đến nhà, chắc là muốn nhờ Vân An ra mặt làm mai mối.”
Sầm lão lập tức ho khan hai tiếng, hạn hán lời lắc đầu. Người ta dù sao cũng là thân nhân của Vương Thạch Tỉnh, Sầm lão không dám nói nhiều.
Tưởng Khang Ninh chỉ nói một câu. “Người nhà này, tâm quá lớn.”