Tiên Y cũng biết không thể nói lời tuyệt tình, người ở đời chung quy không có kẻ địch vĩnh viễn, liền cười nói: “Không nói chuyện đó nữa, chúng ta cũng đã quen nhau lâu, nếu Lưu công tử có chuyện gì cần, phu quân ta cũng đã nói, thế nào cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.”
Mạnh Huệ Lam được tin, trong lòng kiên định vài phần, tuy nói mở mấy cửa hàng ở Hoành thành cũng không làm phiền đến Kim gia, nhưng ai cũng đều biết có người quen làm quan luôn tốt cho buôn bán, cho dù Kim Phong Hoa đã sửa lại tổ tông trên gia phả, nhưng nếu lén lút làm thì cũng được. Lưu gia ở Hoành thành cho dù có dựa vào một chút, mặc dù tương lai không dùng đến nhưng cũng có tác dụng làm kinh sợ, chuyện này vô hại đối với Kim Phong Hoa, nhưng đối với Lưu gia lại có lợi. Nhưng mà lần này Mạnh Huệ Lam tới cửa chứ không phải Lưu Nhị thiếu gia tìm tới Kim Phong Hoa, như vậy nói lên chuyện Nhị thiếu gia này cũng có chút đầu óc, cũng coi như đi thử một lần. Nếu Tiên Y tránh mặt không gặp đã nói lên thái độ của Kim Phong Hoa, Lưu gia cũng sẽ không cố gắng một hai dựa vào, hơn nữa nữ nhân đi tìm thân thích, nhiều nhất là bị người khác cười chê hai câu, cũng không ném mặt mũi của Lưu gia đi. Chuyện này nếu đổi lại là Lưu thiếu gia tự đi tìm Kim Phong Hoa lại bị người ta cự tuyệt, đó chính là hoàn toàn mất hết mặt mũi, tương lai cũng ít có cơ hội chuyển mình, nói không chừng việc khai trương cửa hàng tương lai cũng sẽ có chút phiền phức. Kim Phong Hoa biết điểm này, lại thích giao tiếp với người thông minh nên mới có thể quyết định gặp mặt vị Lưu thiếu gia này một lần.
Hai người nói xong chuyện chính lại không còn gì để nói, Mạnh Huệ Lam coi thường Tiên Y, Tiên Y cũng thấy vị này có tính tình quỷ dị của đại tiểu thư, từ khi vào cửa đã mang đầy dấm chua, nhưng mà Mạnh Huệ Lam dong dong dài dài cho dù không tìm được lời nào để nói cũng không rời đi, làm cho Tiên Y thấy rất là kì quái. Lúc đầu nàng còn nghĩ cô ả muốn gặp Kim Phong Hoa một lần, dù sao khi còn ở kinh thành, Mạnh Huệ Lam dù có hứng thú với hai vị thiếu gia con vợ cả nhưng cũng không từ bỏ việc si mê Kim Phong Hoa. Chỉ là khi nàng giả bộ vô tình nói cho Mạnh Huệ Lam hắn đi thăm bạn đến tối mới về, ả vẫn ngồi phẩm trà không có ý rời đi như cũ.
Giằng co thêm một lát, Mạnh Huệ Lam cuối cùng đã không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Ta có việc này lén nói cho ngươi biết.”
Tiên Y sửng sốt, sau đó bảo bọn hạ nhân ra bên ngoài nói: “Nói đi, chuyện gì?”
Mạnh Huệ Lam không bao giờ che dấu việc mình ghét Tiên Y, giương cao cằm lên, ngữ khí khinh thường nói: “Ngươi đang cho rằng ta là nguyện ý nói chuyện này cho người đúng không, nếu không phải phu quân ta bảo ta nói cho ngươi, ta cũng lười nói, thật là, phải cho ngươi gặp xui xẻo, đỡ phải ngu như vậy nhưng lại có vận khí tốt.”
Tiên Y không kinh ngạc Mạnh Huệ Lam đổi sắc mặt, chỉ ngồi thẳng người nghiêm túc nghe, nàng tin tưởng Lưu nhị thiếu gia không có khả năng truyền tin tức nhàm chán gì .
Mạnh Huệ Lam cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: “Ngươi có biết lão thái bà đại phòng nhà ngươi gần đây đang tìm kiếm thứ nữ trong nhà thân thích không?”
Đối với chuyện lão phu nhân kêu mấy cô nương của nhà thân thích tới chơi, Tiên Y đã có nghe qua, phần lớn mấy cô nương tới có tương lai gả cưới không tồi, đối với gia tộc rất có ích, tỉ như hai vị nữ chủ tử đại phòng, cho nên cô nương được lão phu nhân nhìn trúng thì địa vị trong nhà lên cao không ít, chỉ là lão phu nhân rất ít khi nhìn trúng thứ nữ, không nghĩ bây giờ lại phá lệ.
Thấy Tiên Y thờ ơ, Mạnh Huệ Lam lại nói tiếp: “Ban đầu Nhị thái thái tam phòng của ngươi cũng tìm cô nương bên nhà mẹ đẻ, chỉ là không biết vì sao lại đưa cô ta trở về, gần đây nhất lại giúp cô ta tìm nhà chồng rồi gả ra ngoài. Phu quân ta là thương nhân, cũng nắm bắt được rất nhiều tin tức, tuy không quá chính xác, nhưng cũng không không hoàn toàn sai, sợ rằng bọn họ đang tìm một bình thê cho nam nhân nhà ngươi.”
“Cái gì?” Tiên Y khó hiểu nói: “Bình thê ở Phái quốc có quy định, chỉ khi đường huynh đệ có một nhi tử, lại không có con nối dõi, mới có thể để nhi tử đó cưới hai thê tử, mỗi bên thừa kế một nhà, hai đầu đều lớn như nhau. Nhị phòng chúng ta tuy chỉ có một mình phu quân ta, nhưng hai phòng trong nhà còn lại đều đã đủ nhi tử tôn tử, phu quân ta còn cưới bình thê cái gì.”
“Nhà người ta sẽ quản chuyện đó của ngươi sao?” Mạnh Huệ Lam cười nhạo: “Ngươi không nghe nói, có một nhà từng có hôn thê đính hôn từ nhỏ, nhưng sau khi thành thân trượng phu phát đạt, thê tử đó lại thô thiển bôi bác nhưng không thể bỏ vợ, cuối cùng vì giữ thể diện liền cưới một bình thê, tuy bình thê trong luật là đẳng thiếp, nhưng ở trong gia phả lại là thê thứ, hiểu chưa?”
“Nhưng mấy năm gần đây đã cấm hôn phối như vậy, bởi vì nó ảnh hưởng nghiêm trọng tới địa vị chính thê.” Tiên Y trước khi gả chồng không đọc nhiều sách sử, luật pháp, nhưng sau này li hôn nàng cũng không tính để cho người khác lừa gạt.
“Ừ! Hoàng gia không đồng ý, nhưng còn phải xem đặt ở trên người nào, ngươi chỉ là một nô tỳ không có chỗ dựa, bên kia là thân thích An Quốc bá, nhà mẹ đẻ của ai có thế lực hơn? Ngươi còn muốn tố cáo, nhưng vừa đi ra khỏi cái cửa này, đến lúc đó không chừng đến chính thê ngươi cũng không ngồi được bao lâu, liền phải nhường ghế lại cho đẳng thê nhà người ta.” Mạnh Huệ Lam ném khăn, châm chọc nói.
Cách nói này cũng không phải chuyện giật gân, cho dù pháp luật nghiêm minh, lại tôn trọng vợ cả, nhưng người đã muốn thì có rất nhiều cách, bằng không phụ thân Kim Phong Hoa sao có thể bỏ vợ cưới người khác, đều là luồn lách vào chỗ trống cả thôi, thời đại này lại không có nhân quyền, nếu không có nhà mẹ đẻ duy trì, chính thê cho dù có lí cũng không có nơi để lên tiếng. Đẳng thiếp hay thứ thê không phải là thiếp giống nhau, nếu không xử lí thích đáng, nàng bị ăn đại bản cũng không phải không có khả năng, nhưng cho dù nàng không còn nữa, thê tử là ai cũng không phải là thứ để trưởng bối bọn họ tuỳ tiện nhào nặn.
“Ta đã biết.” Tiên Y đứng lên trịnh trọng hành lễ với Mạnh Huệ Lam nói: “Đa tạ.”
Mạnh Huệ Lam lập tức đứng lên tránh đi nói: “Hôm nay đi tới đây, ta cũng chỉ là do được phu quân gửi gắm, bằng không nếu ngươi bị người khác tính kế ta cũng lười quản, không chừng còn vỗ tay tán thưởng. Vận cứt chó* của ngươi luôn phải có lúc dừng.”
*Vận may
Tiên Y cười cũng lười phản bác, cho dù thế nào đi nữa, ở một thời điểm có người lại nhắc nhở một câu, cũng là đáng để nàng cảm kích. Không thể không nói, Mạnh Huệ Lam quả thực là cháu gái của lão thái cô, cho dù thích nhận món lợi nhỏ, lại muốn leo lên phú quý, nhưng thật ra sâu trong tuỷ cũng không phải là quá xấu, hơn nữa lại được gả cho một trượng phu khôn khéo. Huống chi, Mạnh Huệ Lam trong khoảng thời gian này, Tiên Y cũng nhìn ra ả tham lam, cũng nhìn ra sự ghen ghét của ả, nhưng đối với Kim Phong Hoa, cho dù ả đã từng thèm nhỏ dãi, cũng phẫn hận vì đột nhiên giá trị con người của hắn tăng gấp bội, lại chưa hề làm ra việc mồi chài gì, còn cố gắng bảo vệ nhà chồng, đối với Kim Phong Hoa cũng tỏ ra vẻ chán ghét. Vì thế, nữ nhân này cũng chưa phải là người để cho người khác ghét.
“Tuy rằng ta không thích ngươi, nhưng ta càng không thích Kim Phong Hoa có thể cưới được nữ nhân có thân phận cao quý, con vợ lẽ cũng không được, các ngươi có thân phận gì thì phải xứng với người cùng đẳng cấp.” Mạnh Huệ Lam trước khi đi đột nhiên ngượng ngùng nói, trượng phu ả đã từng nói qua, nếu Kim Phong Hoa đổi lão bà khác, tương lai cửa người thân này càng không dễ yên lòng.