“Anh Tam, phiền anh hủy vé máy bay cho em, rồi nhờ người khác đi thay một chuyến.”
Tam Béo thận trọng hỏi: “Em thì sao?”
“Từ giờ trở đi, em phải nhốt ảnh trong nhà, trừ bệnh viện thì không được đi đâu hết, đến bệnh viện kiểm tra hay mổ đều phải có mặt em, em sẽ đi tìm bác sĩ nói rõ tình hình, mọi chuyện em đều cần biết đầu tiên.” Nét mặt và lời nói của Ngụy Chi Viễn đều lạnh như băng, nói xong cậu còn lễ phép hỏi ý kiến sếp Đàm, “Các anh không có ý kiến chứ?”
Tam Béo quyết đoán bán đứng bạn bè, lắc đầu y như trống bỏi.
“Vậy thì tốt.” Ngụy Chi Viễn nói, cậu chẳng thèm nhìn Ngụy Khiêm lần nào, đoạn đứng dậy bảo Tam Béo, “Em tiễn anh.”
Thế là Tam Béo bị cậu “tiễn khách” như mộng du.
Đi đến cửa thang máy, Tam Béo mới định thần lại, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn Ngụy Chi Viễn: “Em trai, mọi việc đều nên nghĩ đến hướng tốt, anh hai em… Ôi cái tên oắt con này quả thật chẳng ra gì hết, nhưng dù sao cũng chưa đến mức không đáng tin, anh cho rằng đồng chí này về tư tưởng vẫn còn đường cứu vãn, đã nói không sao thì chắc cũng chẳng to tát gì đâu, em yên tâm đi, ha?”
Vừa dứt lời, Tam Béo liền thấy rõ nét mặt Ngụy Chi Viễn xấu đi.
Ngụy Chi Viễn nhanh chóng nhíu mày, thoáng chốc đỏ hoe vành mắt, khóe môi giật nhẹ, nghiêng mặt đi, nước mắt giống như muốn rơi xuống.
Nhưng ngay lập tức, Ngụy Chi Viễn đưa tay che mặt giây lát rồi buông xuống, trừ vành mắt vẫn đỏ hoe thì đã lấy lại sự bình tĩnh gần như chết lặng trước đó.
“Vâng.” Ngụy Chi Viễn đáp nhỏ một tiếng, “Cảm ơn anh Tam!”
Thang máy mở cửa, Tam Béo đi vào, hắn nhìn thân hình cao to của Ngụy Chi Viễn dần bị cửa thang máy chặn mất, cuối cùng chỉ còn một khe, chẳng nhìn thấy nữa, hắn không chào tạm biệt cậu.
“Nếu có chuyện gì không hay xảy ra, Tiểu Viễn phải làm sao đây?” Trong đầu Tam Béo không nhịn được thoáng qua một ý nghĩ như vậy, chớp mắt đã xuống dưới lầu, ngẩng đầu nhìn chung cư cao tít lộng lẫy, lòng hắn hơi hoang mang, “Năm đó mình nghĩ đủ mọi cách cản trở Ngụy Chi Viễn, tìm đối tượng giới thiệu cho Ngụy Khiêm… Thật sự là đúng ư?”
Hắn không tưởng tượng nổi, tình cảm của một người với một người khác có thể sâu đậm đến mức nào, chỉ thoáng nhìn thôi đã cảm thấy sởn gai ốc rồi.
Trên đời này, liệu có bao nhiêu chân tình như vậy?
Tam Béo đứng ngây ra đó một lúc lâu, mới thở dài, cúi đầu nặng nề rời khỏi.
“Thôi, cứ mặc tụi nó đi.” Tam Béo nghĩ vậy.
Về tới nhà, Ngụy Chi Viễn thật sự khóa trái cửa rồi giữ kè kè chìa khóa, thực hiện lời hứa nhốt Ngụy Khiêm lại. Sau đó cậu bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh đơn phương và lâu dài.
Mới đầu, tuy không quen nhưng Ngụy Khiêm cũng có việc riêng của mình, anh hiếm khi rỗi rãi ở nhà, nào xem ti vi nào nghịch máy tính nào đọc sách, có bao nhiêu là việc để giết thời gian, song chỉ sau hai ngày, anh rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Ngụy Chi Viễn coi anh như không khí, trừ sáng tối hỏi han một câu “Hôm nay có khó chịu không”, cùng với lúc ra ngoài hỏi “Em đi mua đồ, anh có cần gì không” thì chẳng thèm nói gì nữa.
Ngụy Khiêm cảm thấy mình thuộc loại lì lợm “dắt không đi, đánh lại lui”, trước kia Ngụy Chi Viễn cả ngày lượn lờ trước mắt, khiến anh đau đầu hết sức, lo buồn muốn chết, bây giờ Ngụy Chi Viễn tuy ở nhà mỗi ngày nhưng lại có thể không xuất hiện trong tầm nhìn một cách thần kỳ.
“Nói thêm một câu bộ thụt lưỡi chắc?” Ngụy Khiêm tức tối nghĩ bụng, nhưng anh lại cảm thấy nếu mình chủ động tiếp cận, thì hình như… hơi bị mất mặt.
Ngụy Khiêm năm lần bảy lượt nói bóng nói gió muốn gợi chuyện đều thất bại, Ngụy Chi Viễn chỉ dùng đúng một chữ để đuổi anh – “vâng”, “không”, “được”, lời ít mà ý nhiều.
Lần đầu tiên Ngụy Khiêm thầm nghĩ “Đủ chưa?”, lần thứ hai Ngụy Khiêm thầm nghĩ “Không chịu thôi hả?”, lần thứ ba anh thầm nghĩ “Đù!”, liền mở rộng cuộc chiến tranh lạnh từ đơn phương thành song phương.
Hai anh em mấy ngày chẳng ai thèm đếm xỉa đến ai, Tam Béo lo lắng tới thăm mới vào cửa đã cảm thấy bầu không khí bất thường, vừa thấy khuôn mặt kênh kênh của Ngụy Khiêm thì lập tức hiểu rõ, trước khi đi rốt cuộc không nhịn được nói với Ngụy Khiêm, như chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Chú đó, ít nhiều phải biết nghĩ chứ!”
Rốt cuộc, đêm trước hôm đi, Ngụy Khiêm trước khi ngủ đã thu dọn sẵn sàng, tính vào nằm viện.
Anh nghĩ, lỡ đâu bây giờ thuận lợi, đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện sự việc không ổn?
Lỡ đâu là ác tính thật thì sao?
Lỡ đâu cho dù là tỷ lệ 99%, anh chính là “1%” kia?
Trong chớp mắt anh đã hoảng sợ.
Nhưng mà từ ngày xưa, lúc không nơi dựa dẫm, anh đã quen bị các loại sợ hãi giày vò, vậy nên chỉ một lúc sau tâm trạng Ngụy Khiêm đã ổn định lại.
“Đâu ra lắm điều lỡ đâu như vậy, phỉ phui cái mồm.” Ngụy Khiêm nghĩ bụng, đưa tay tắt đèn rồi bò về giường ngủ.
Ngụy Khiêm ngủ không say, nửa đêm liền tỉnh dậy, anh trở mình, duỗi cẳng chân hơi co lại, trong lúc vô ý hơi hé mắt, liền bị bóng đen không hề nhúc nhích ngay đầu giường hù cho tỉnh hẳn.
Ngụy Khiêm lùi phắt lại, ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm bóng đen kia hai giây: “Tiểu Viễn?”
Ngụy Chi Viễn không lên tiếng.
Ngụy Khiêm thở phào, lấy gối đập Ngụy Chi Viễn: “Bị em hù cho đứng tim luôn quá!”
Nói đoạn anh thò tay muốn bật đèn đầu giường, bị Ngụy Chi Viễn nắm cổ tay ngăn cản.
Rồi Ngụy Chi Viễn chậm rãi trườn lên, sẵn Ngụy Khiêm đang nằm liền đè anh cứng ngắc trên giường, hai tay ôm vai Ngụy Khiêm, trong bóng tối cậu ôm anh không hề nhúc nhích, chẳng biết bao lâu sau, Ngụy Khiêm nghe thấy tiếng khụt khịt như bị cảm, anh kinh ngạc giơ tay sờ mặt Ngụy Chi Viễn, thấy ướt đẫm.
Ngụy Chi Viễn tránh né tay anh, vùi đầu vào cổ anh, hơi thở cố gắng kiềm chế nhưng vẫn run rẩy phả vào cổ Ngụy Khiêm.
Ngụy Khiêm rốt cuộc giơ tay, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, nói khẽ: “Thật sự không sao mà, lần này anh không lừa em đâu.”
Anh liền mềm lòng, đến mức hơi áy náy, Ngụy Khiêm thậm chí cảm thấy, trên tình cảm mình y như một đứa trẻ bị chiều hư, quen với việc người khác mặc cho mình thích làm gì thì làm, cứ như thể những điều đó đều là lẽ đương nhiên vậy.
Ngụy Khiêm cúi đầu, thận trọng hôn tóc Ngụy Chi Viễn, dùng giọng điệu như dỗ trẻ con nhẹ nhàng nói: “Mổ xong anh cam đoan cai thuốc, được không, hử?”
Ngụy Khiêm xưa nay chỉ giỏi chửi mắng, an ủi người khác thì không được chuyên nghiệp lắm, cảm giác như rà nhầm đài ấy, câu này nghe chẳng khác nào “chiến tranh kết thúc về quê kết hôn” trong phim Mỹ, xui xẻo như có hàng ngàn con quạ đen lượn vòng hợp xướng vậy.
Ngụy Chi Viễn không nhịn nổi chặn miệng anh lại.
Nhưng nụ hôn này không hề ngọt ngào, nó giống cắn xé cho hả giận hơn, Ngụy Khiêm không thể tránh né, đành phải nhận lấy toàn bộ một cách bị động và không hề có sức ngăn cản, đầu không tự chủ được ngửa ra sau, đập mạnh lên đầu giường, bị Ngụy Chi Viễn dùng một tay bóp cổ đau nhói, ngay cả môi cũng đã tê rần.
Chẳng biết bao lâu sau, Ngụy Khiêm cảm thấy mình sắp sửa ngạt thở, Ngụy Chi Viễn mới buông anh ra.
Ngụy Chi Viễn dường như đã bình tĩnh, cậu tránh tay bị thương không nhanh nhẹn lắm của Ngụy Khiêm mà chống giường, nằm trên người ngày nhớ đêm mong còn thường xuyên thọc cho mình một nhát dao.
“Game đường phố phát triển rất thuận lợi, mấy bữa nay em không tiện đến đó, nên đã liên hệ với một cậu bạn trong đội bên kia, cũng là người Trung Quốc, nhờ cậu ta đến kết nối khoản đầu tư. Bọn em hiện giờ lại chiêu mộ thêm đội ngũ kinh doanh và đội ngũ tiêu thụ chuyên nghiệp, cuối năm sau không chừng có thể beta rồi.” Ngụy Chi Viễn nói nhỏ, “Chuyện khu công nghiệp em cũng liên hệ giúp anh rồi, có lẽ bọn em sẽ kiếm một văn phòng ở khu vực Trung Quốc luôn, để em đỡ phải đi nước ngoài nhiều.”
Ngụy Khiêm không ngờ cậu đột nhiên nói đến những chuyện này, hoàn toàn sững ra.
“Anh không cần nghĩ gì cả, sợ hãi cũng không sao,” Ngụy Chi Viễn vén mái tóc lâu ngày không cắt đã hơi dài trên trán anh, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh, “Mấy hôm trước em nghĩ không thông lắm, anh, em…”
Cậu dường như muốn xin lỗi, Ngụy Khiêm lại kéo chăn quấn lấy cả hai, vùng dậy đè Ngụy Chi Viễn nằm xuống, không để cậu nói hết.
“Được rồi,” Ngụy Khiêm nói, “Anh biết rồi, ngủ đi, rồi mai cùng anh đến bệnh viện.”
Anh hiểu ý của Ngụy Chi Viễn – nếu anh có chuyện gì, em sẽ kế thừa tất cả, lo liệu cho công ty, chăm sóc Tiểu Bảo, theo sát nguồn gốc của mỗi một khoản đầu tư… giống như anh vẫn còn sống vậy.
Cho đến trước đêm hôm nay, Ngụy Khiêm tuy làm bộ thản nhiên đón nhận tất cả, thực tế vẫn cảm thấy mối quan hệ phát triển kỳ lạ giữa mình và Ngụy Chi Viễn có vài phần “cắt không đứt, gỡ còn rối”, mà giờ đây giữa bóng đêm nặng nề, tất cả các cảm xúc ngó đứt tơ vương trong lòng anh rốt cuộc cùng nhau từ lưng chừng chìm hẳn xuống.
“Cuộc đời Tiểu Viễn xem như bị hủy mất trên tay tôi rồi.”
Ngụy Khiêm nghĩ như vậy, trong lòng gần như bi thương, anh ôm chặt Ngụy Chi Viễn hơn, chậm rãi tựa đầu lên vai cậu.
Sau khi nằm viện trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ bố trí mổ cho Ngụy Khiêm.
Ngụy Chi Viễn mang theo cái laptop khô khan, đang đợi bác sĩ tư vấn, ghi chép hàng đống, sau đó đối chiếu cẩn thận các loại tư liệu và chỉnh lại bút ký. Người không biết nhìn thấy chắc còn tưởng cậu là sinh viên y khoa sắp thi lấy giấy phép.
Tam Béo không yên tâm, giữa chừng đến nom thử, mua chai nước đưa cho Ngụy Chi Viễn: “Ăn gì đi, giờ còn sớm lắm.”
Ngụy Chi Viễn thoáng nhìn đồng hồ, lắc đầu: “Không muốn ăn, cố nuốt vào cũng chẳng ích gì, chờ em an tâm đi đã.”
Tam Béo im lặng một lát, ngồi xuống bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn qua màn hình laptop của Ngụy Chi Viễn, đột nhiên mở miệng: “Chú Khiêm… anh cậu người này, anh luôn cảm thấy cậu ta giống loại táo được nông dân lấy bao giấy bọc lại.”
Ngụy Chi Viễn không hiểu lắm, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Có thể cậu chưa từng thấy,” Tam Béo nói, “Nhà anh có bà con ở nông thôn chuyên trồng táo, thứ nhất là sợ thuốc trừ sâu dính vào quả, thứ hai cũng để đẹp mắt, họ sẽ bọc một lớp giấy bên ngoài, chập tối mới tháo xuống cho tiếp xúc với nắng muộn, màu táo sẽ đặc biệt đẹp và đều, lúc đem bán trông rất thích, nhưng thực tế mua về ăn thử là biết, chẳng ngon lành gì.”
Tam Béo nói rồi thở dài: “Anh cậu cũng thế, người ngoài nhìn thì tưởng là tốt, ở cùng mới biết hoàn toàn không phải vậy, cậu ta còn là cái loại chẳng ra gì – trái cây khó nuốt, ai ăn mới biết, cậu… biết rõ, mà còn cam nguyện chịu tội.”
Ngụy Chi Viễn hơi sửng sốt nhìn hắn ta.
Tam Béo tránh ánh mắt cậu, vẫn nói: “Nuôi con lừa xuôi lông, thôi thì coi như là tu thân dưỡng tính đi, phải khoan dung một chút… Thật ra anh chỉ nói thừa thôi, cậu đã khoan dung cậu ta ngần ấy năm rồi – nếu anh có thằng anh khốn nạn như vậy, thì anh không đội trời chung từ lâu rồi.”
Ngụy Chi Viễn: “Anh Tam, anh…”
“Ý anh là vậy đấy.” Tam Béo dùng bàn tay to đùng vỗ vai cậu, “Anh ra ngoài đi dạo, xem gần đây có món gì ngon không, lát nữa cho tên đó ăn cơm bệnh viện, hắn dám kiếm chuyện mỗi ngày, khiến cậu chết cũng không yên đó.”