Tuấn Khải tiến thoái lưỡng nan. “Vậy anh lấy ra. Được không?”
“KHÔNG ĐƯỢC!” Hoà An hét lớn hơn.
Tuấn Khải tránh mất thời gian. Một phát đẩy mạnh tới hơn một nữa cây gậy được đưa vào. Giây phút này Hoà An bị đau đến khuỵ cả thân trước xuống đập tay xuống giường liên tục. Còn Tuấn Khải bị nơi ấm nóng bên trong Hoà An làm cho đầu óc mất tỉnh táo. Điên cuồng thích thú.
“Hoà An…” Đột nhiên Tuấn Khải kêu lên tên Hoà An.
Hòa An nghe nhưng không thể trả lời nổi. Chỉ nghe được đầu mình như muốn vỡ ra. Những âm thanh yếu ớt thốt ra dưới âm thanh chuyển động phía sau hòa thành một. Cuồng nhiệt, máu lửa, điên cuồng.
Tuấn Khải tiếp tục không kìm lòng nổi mà nói những lời kích động. “Anh yêu em…rất yêu em…điên cuồng yêu em…”
“Đừng như vậy với anh lần nào nữa…anh không chịu nổi khi không có em…”
Hòa An cái gì cũng đã nghe thấy. Tất cả nổi đau hiện tại dường như đã bị Tuấn Khải nói mấy câu mà tiêu tan. Hạnh phúc vỡ òa theo nước mắt mà rơi xuống. Chỉ có thể trong cổ họng phát ra vài âm thanh để chứng tỏ với Tuấn Khải là mình có đang nghe thấy chứ không hề đáp trả…
Bấy nhiêu đối với Tuấn Khải là đã đủ…
Lúc này anh ở phía sau cảm nhận được Hoà An bắt đầu thả lỏng ra một chút thì bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Cảm giác này chính là cảm giác có thể giết chết người. Bên trong Hoà An ôm chặt đại điểu của Tuấn Khải tới anh quên mất mọi thứ trên đời. Điều còn tồn tại duy nhất lúc này chính là anh và Hoà An. Là tình yêu của hai người. Là sự nhớ nhung là dục vọng chiếm hữu.
Hoà An cũng đã bắt đầu bớt đi cảm giác đau. Chắc đau đến mất cảm giác rồi. Bây giờ đã bắt đầu cảm thấy cảm nhận được sự kích thích điên cuồng. Hơi thở dốc của Tuấn Khải ở phía sau đều được Hoà An thu lại vào tai. Tuấn Khải càng làm càng hưng phấn càng không nhịn được làm mạnh hơn.
Càng về sau càng không kìm chế được. Cả hai điên cuồng quấn lấy nhau tới lúc Hoà An sắp không chịu nổi nữa. “Tay anh…tay…giúp em…”
Tuấn Khải hiểu ý. Đầu tiên là rút ra trước, xoay người Hoà An nằm ngữa ra. Tiếp tục cho ngược vào trong. Hoà An cảm thấy vị trí tiếp xúc bị thay đổi nên liền kêu lớn lên bằng từng tiếng ngắt quãng. Định đưa tay vào tiểu Hoà An để tự giúp mình thì liền bị Tuấn Khải giữ lại.
“Cố một chút nữa…”
Hoà An cầu xin. “Đừng…em sắp không…nổi..”
Tuấn Khải không cho Hoà An cơ hội nói tiếp lập tức gia tăng tốc độ. Hoà An bị nín tới bật khóc. Tuấn Khải không nhịn được đau lòng liền thả lỏng tay ra giúp Hoà An. Quả nhiên chưa đầy một phút sau Hoà An đã cong người lên rồi bắn ra đầy lên cả tay của Tuấn Khải.
“Ân…” Hoà An nói không thành tiếng chỉ có thể tạo ra những âm thanh không rõ từ trong cuống họng.
Tuấn Khải cũng biết Hoà An không chịu được thêm nên với tay lấy chiếc gối bên cạnh. Nâng hông Hoà An đặt lên. Rồi ra sức thoả mãn phía dưới của mình. Một dòng điện từ đại não xông thẳng xuống toàn bộ cơ thể khiến Tuấn Khải điên cuồng gầm lên một tiếng rồi bắn hết tất cả vào trong Hoà An.
Hoà An đã không làm gì nổi nữa. Mặc kệ cho Tuấn Khải vác mình vào nhà vệ sinh cọ rửa vệ sinh từ trên xuống dưới. Xong rồi còn pha nước ấm cùng nhau ngâm mình vào đó.
“Chúng ta còn chuyện chưa giải quyết!” Hoà An mắt nhắm chặt nhưng vẫn không quên chuyện ẩn khuất dằn vặt mình cả tuần nay.
“Có gì ngày mai nói!”