Ngay tại khi mọi người chuẩn bị kêu giá, đều không hẹn mà cùng nhìn về phía gian phòng chữ thiên thứ nhất, nhưng mà một cây Bích U thảo kia đã tiêu tốn mất bốn vạn lượng hoàng kim, nói vậy nàng sẽ không kêu ra giá cao được, trong lòng mọi người đều nghĩ vậy.
Mà ngày lúc này trên gian phòng chữ thiên thứ nhất lúc mà Tư Đồ Thiên Tuyết cùng Đông Phương Huyền Phong nghe đến ba từ huyết ngọc châu liền nhìn xuống.
” Bốn vạn lượng hoàng kim “.
Giọng nói lạnh lẽo của Đông Phương Huyền Phong vang lên.
Hai người quay đầu nhìn nhau trong mắt đều nói hai viên huyết ngọc châu này họ muốn.
Mà những người bên dưới nghe đến như sét đánh ngang tai không thể mở miệng.
” Bốn vạn năm ngàn lượng hoàng kim “.
Một giọng nói nữ tử phòng chữ thiên thứ ba vang lên.
” Tam muội chúng ta không mang nhiều như vậy “.
Nữ tử ngồi bên cạnh nhìn nữ tử vừa kêu giá nói.
” Ta mặc kệ hai viện huyết ngọc châu này ta muốn, không ai có thể xứng với với nó hơn ta “.
Nữ tử kiêu ngạo nói.
Đương Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết nghe đến có người kêu giá không hề nhíu mày ra giá tiếp.
” Mười vạn lượng hoàng kim ” Tư Đồ Thiên Tuyết lên tiếng.
Cuối cùng hai viên huyết ngọc châu thuộc về Tư Đồ Thiên Tuyết.
Nữ tử áo lam nhìn phòng chữ thiên trợn tròn mắt nhìn lên phòng chữ thiên thứ nhất thật giàu có.
Huyết ngọc châu được mang lên phòng chữ thiên thứ nhất Tư Đồ Thiên Tuyết cầm lấy một viên giữ lại còn một viên đưa cho Đông Phương Huyền Phong.
” Chàng cầm ” Đông Phương Huyền Phong nhận lấy ôn nhu giọng nói vang lên khác hẳn với lúc nãy kêu giá ” Hảo “.
Buổi đấu giá tiếp tục nhóm người Tư Đồ Thiên Tuyết không mua gì nữa còn ba người Độc Cô Dật mua được một món ưng ý.
Tư Đồ Thiên Tuyết chớp chớp mắt nhìn Đông Phương Huyền Phong nói ” Phong hôm nay chúng ta tiêu thật nhiều, may mà nhà chúng ta còn có một chút của cải nếu không thì bỏ lỡ mấy thứ tốt rồi “.
Mà một bên ba người Độc Cô Dật nghe được trên mặt mỗi người một biểu tình nhưng trong lòng cùng một ý nghĩ nếu họ mà có một chút của cải vậy thì những người ở đây gọi là gì là một chút ít của chút ít của cải sao.
Sau khi đại hội đấu giá kết thúc, trong lòng mỗi người đều thổn thức không thôi, đều muốn nhìn mặt những người ở gian phòng chữ thiên thứ nhất ra sao, có thể ra giá trên trời như vậy, nhưng mấy người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết đã rời khỏi từ lâu.
“Vị cô nương này, thỉnh chờ một chút”, ngay khi mấy người Đông Phương Huyền Phong cùng ba người Độc Cô Dật đi đến Minh nguyệt lâu dùng bữa, một đạo thanh âm ôn nhuận vang lên, bước chân Tư Đồ Thiên Tuyết cũng không có dừng lại một chút nào.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, nam tử vừa mới thi hô giá với nàng đã chắn trước mặt Tư Đồ Thiên Tuyết, ngay lập tức Đông Phương Huyền Phong liền đem Tư Đồ Thiên Tuyết ôm vào trong ngực, nhìn nam tử đội mũ sa che mặt kia.
“Vị huynh đài này, tại hạ cũng không có ý tứ gì khác, chính là muốn cùng phu nhân giao dịch một chút”, nam tử nhìn Đông Phương Huyền Phong cũng không tức giận, vẫn ôn nhuận nho nhã như trước.
“Nếu vì Bích U thảo, vậy ngươi không cần phải nói “, còn không đợi Tư Đồ Thiên Tuyết mở miệng, thanh âm Đông Phương Huyền Phong lạnh lùng hờ hững đã vang lên, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng vô cùng kiên định.
Nghe vậy nam tử kia cũng hiểu mình không cần nhiều lời nữa, chỉ nhìn thật sâu vào Tư Đồ Thiên Tuyết trong ngực Đông Phương Huyền Phong, sau đó mới thản nhiên mở miệng,: “ Không sao, cái này chính là do duyên số đi”.