Trưởng Cục Công an hơi nhìn lần nữa, đưa cho Thịnh Thế, nói: “Ngài Thịnh, bây giờ ngài có thể ký tên, sau đó mang Tô tiểu thư rời đi.”
Thịnh Thế nghe vậy gật đầu một cái.
Nơi này không có bút, cảnh sát liền vội vàng xoay người đi lấy.
Cửa phòng làm việc, bị hai cảnh sát đẩy ra, một trước một sau đi vào, hình như không để ý đến có người ở trong phòng, vẫn trò chuyện với nhau.
“Thật là chưa từng thấy người phụ nữ nào như vậy, vào Cục Công an, lấy khẩu cung, sửng sốt một chữ cũng không nói, cũng đã giữ cô ta lại hơn hai giờ rồi, cái gì cũng ghi chép xong, có tội hay không cũng không nói cho xong đi!”
“Lát nữa chúng ta sẽ quay lại, nếu như cô ta còn không nói, sẽ dùng biện pháp mạnh thôi!”
Người cảnh sát đi lấy bút, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hai người kia, hỏi: “Các cậu đi lấy lời khai từ người phụ nữ kia phải không, đến giờ còn chưa có nhả ra phối hợp lấy khẩu cung sao?”
“Không có.” Một trong hai người đó thở dài một cái, lắc đầu, mặt làm khó: “Cậu nói xem, tên gọi thì thật là dễ nghe, thế nhưng lại là người không thể nói lý?”
“Tên gọi là gì?”
“Diệp Sở Sở.”
…
…
Thịnh Thế mới vừa nhận lấy bút mà người kia đưa tới, tính toán ký tên, liền nghe được một cái tên đặc biệt quen thuộc.
Diệp Sở Sở.
Anh nhíu nhíu mày, động tác trên tay liền dừng lại, ngẩng đầu lên, hướng về phía người mới vừa nói chuyện, lên tiếng hỏi: “Các cậu nói người nào?”
Các cảnh sát này lúc này mới phát hiện ra, trong phòng còn có những người khác, lập tức thu lại lời nói tùy ý vừa rồi, khách khí nhìn cục trưởng, lặp lại một lần nữa, nói: “Diệp Sở Sở.”
“Ngài Thịnh, sao vậy?” Trưởng Cục Công an nhìn Thịnh Thế đang nhìn chằm chằm một cái túi cách đó không xa, bộ dáng trầm tư, hỏi thăm một câu.
Thịnh Thế thu hồi tầm mắt, tên này là tên của Cố Lan San trước kia, là trùng tên sao?
Thịnh Thế suy nghĩ một chút, còn hỏi một câu: “Cô ta làm sao mà phải vào Cục Công an?”
“Chính là cùng cô Tô đánh nhau.”
“Thì ra là cô ta tên là Diệp Sở Sở!”