Nghê Hư trưởng lão vuốt râu, bộ dạng thản nhiên.
Nhưng bọn hắn còn đang nói chuyện, lúc này Nhiếp Vân lại đứng lên, trường kiếm khẽ run, một đạo kiếm quang gào thét bay lên.
– Thông đồ đạo minh định phạm tâm, phá khai tạp loạn tiện thị chân! Thức thứ nhất Phạm Vân kiếm pháp – Phá Huyễn Kiến Chân!
Trường kiếm giống như đâm phá ảo ảnh, sặc sỡ lóa mắt, kiếm khí thông huyền.
– Phá Huyễn Kiến Chân, là tầng thứ nhất Phạm Vân kiếm thuật, cũng là một tầng đơn giản nhất, chỉ trong thời gian ngắn như vậy có thể luyện thành hơn nữa có khí thế như vậy đã không tệ rồi!
– Nói thật tiểu tử này đúng là một thiên tài, nhưng ta xem kiếm khí của hắn đã tiết, chân khí bắt đầu hạ xuống, phỏng chừng còn chưa lĩnh ngộ được thức thứ hai!
– Tuy rằng ta không luyện thành bộ kiếm pháp kia, nhưng cũng biết nếu lĩnh ngộ được trường kiếm chỉ cần run lên, thức thứ hai có thể thuận thế đánh ra, hơn nữa uy lực mạnh hơn thức thứ nhất ba mươi phần trăm…
Vị trưởng lão còn chưa nói xong, liền chứng kiến thiếu niên phía dưới lại động.
– Ly biệt sanh tiêu ly biệt ca, thông thiên lộ thượng thông thiên kiếm! Thức thứ hai, Kiếm Khí Thông Thiên!
Trong ánh mắt khó tin của mọi người, trường kiếm trong tay Nhiếp Vân nhẹ nhàng vẽ lên, chuyển ra một ấn tích quỷ dị, kiếm quang đâm nghiêng tới, hóa thành một cây cầu đi thông thông thiên.
– Kiếm Khí Thông Thiên…hắn cũng luyện thành, hơn nữa…còn mạnh hơn thức thứ nhất phân nửa…làm sao…
– Thức thứ hai đã cường đại hơn năm mươi phần trăm, nếu tu luyện tới thức thứ chín chẳng phải đột phá gông cùm xiềng xích kiếm thuật chí tôn, trở thành kiếm thuật vô thượng?
– Không dễ dàng như vậy, đoán chừng chỉ trùng hợp mà thôi, ta không tin hắn có thể luyện thành thức thứ ba…
Sắc mặt Nghê Hư trưởng lão vô cùng khó xem.
Hắn cố ý đưa Phạm Vân kiếm pháp cho Nhiếp Vân, tính toán tiểu tử kia không thể tu luyện thành công, có thể công khai đuổi hắn ra ngoài, không nghĩ tới tiểu tử kia chẳng những là người thứ nhất luyện thành, còn làm uy lực của kiếm pháp tăng trưởng, trên thế gian này sao lại có quái thai như thế?
Nhưng làm cho hắn càng thêm thất vọng, khi hắn còn chưa nói xong mũi kiếm của Nhiếp Vân đã trầm xuống dưới, bàn chân lui ra sau một bước, bả vai vừa chuyển, một kiếm chém xuống, thân thể Nhiếp Vân nhanh như điện mang hóa thành một đoàn ảo ảnh, một kiếm tiếp theo một kiếm, không hề ngừng nghỉ chút nào.
Thức thứ ba – Hồng Trần Thiết Đoạn!
Thức thứ tư – Ly Thế Thanh Ca!
Thức thứ năm – Diêu Vọng Đại Đạo!
Thức thứ sáu – Siêu Thoát Vật Ngoại!
Thức thứ bảy – Phạm Tâm Như Tuyết!
Thức thứ tám – Thiên Địa Do Ngã!
Thức thứ chín – Vô Sinh Vô Tướng!
Từng tiếng quát khẽ, kiếm khí ngưng tụ như long, xoay quanh trong không gian, tiếng rít bén nhọn chói tai đánh thức toàn bộ đệ tử đang chìm trong tu luyện.
– Chín thức…hắn thế nhưng lĩnh ngộ toàn bộ chín thức…
– Chín thức Phạm Vân kiếm pháp…ta không nhìn lầm đi…
– Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể luyện thành kiếm pháp cường đại như vậy trong thời gian ngắn như thế…
– Quái thai, quả thật là quái thai…
Các trưởng lão nhìn thấy một màn bên dưới đều choáng váng, thậm chí cả Nghê Hư cũng lẳng lặng ngây người tại chỗ, khó thể tin.
Cho dù chính bản thân hắn cũng không thể thi triển được kiếm pháp thuần túy như thế!
Đáng sợ! Cường đại!
Không riêng các trưởng lão khiếp sợ, những đệ tử khác cũng kinh ngạc tột đỉnh, bọn hắn làm sao cũng không nghĩ ra, Nhiếp Vân có thể luyện thành bộ kiếm pháp lợi hại như thế.
– Tiểu tử này lại lĩnh ngộ kiếm pháp trước ta? Đáng giận, ta không thể thua cho hắn!
Tông Nham nhìn thấy Nhiếp Vân thi triển kiếm thuật, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tinh thần lại đắm chìm trong ngọc bài.