– Đi —
Cường giả lớn tuổi nhất lao ra khỏi miệng núi lửa.
– Rống — nguồn TruyenFull.vn
Cự thú thây hai người này bay lên không trung, lập tức ngửa đầu rống to một tiếng đinh tai nhức óc, hai tên cường giả suýt nữa bị âm thanh này chấn động rơi xuống.
Rầm rập! Dung dung bị tiếng rống to của cự thú làm chấn động, đất đá rơi xuống, nện vào hai tên cường giả này, cách đó không xa Huyền Thiên cũng gặp ảnh hưởng.
Đá lớn rơi xuống lớn thì vài chục mét, trọng lượng mấy vạn cân, hơn nữa lực lượng rơi xuống và sức nặng chừng mấy chục vạn cân.
Trọng lượng như thế đối với cường giả Địa giai cảnh có uy hiếp cực lớn, hai cường giả trẻ tuổi đồng thời xuất kiếm, đem cự thạch bổ ra, nhưng mà có không ít hòn đá nhỏ nện vào hào quang hộ thể của bọn họ, đánh cho hai người cong vẹo, vô lực tiếp tục bay lên, ngược lại có xu thế rơi xuống.
Tảng đá lớn đồng dạng từ trên rơi xuống trúng Huyền Thiên.
Huyền Thiên đối mặt với đá lớn rơi xuống, so với hai người kia thành thạo hơn nhiều, bàn tay của hắn lật qua đánh vào hư không.
Oanh – –
Hư không xuất hiện tiếng nổ cực lớn, một chưởng ấn từ bàn tay của Huyền Thiên lao ra ngoài, cấp tốc mở rộng, dài đến hơn mười mét, thân thể Huyền Thiên hoàn toàn bị hỏa diễm cự ân bao phủ.
Là Địa Hỏa Ấn Pháp, tạo nghệ của Huyền Thiên vốn đạt tới đăng phong tạo cực , hơn nữa đang ở trong động dung nham nên uy lực Địa Hỏa Ấn Pháp càng cường đại hơn, một chưởng đánh ra đá lớn trên hư không vỡ vụn.
Hơn nữa một ít tảng đá nhỏ bị hỏa diễm thiêu đốt, lập tức văng tung tóe, hóa thành tro tàn khói xanh, bị đốt thành hư vô.
Đá lớn rơi xuống đối với Huyền Thiên không tạo thành chút uy hiếp nào.
Động tĩnh này cực lớn nên đồng thời hấp dẫn hai người kia và cự thú, đồng thời nhìn qua Huyền Thiên.
Thấy trong động dung nham còn có một võ giả nhân loại, hai cường giả này lập tức giật mình, bay tơi gần Huyền Thiên.
– Kiếm hữu cứu mạng!
Hai vị cường giả đồng thời hô lên.
Sau lưng Huyền Thiên đeo kiếm, không khó nhận ra hắn là kiếm khách.
Hai cường giả bay tới cách Huyền Thiên mười mét thì hạ xuống. Con cự thú kia dừng lại cách hắn hơn trăm mét, đôi mắt của nó nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên, trong lỗ mũi bốc ra hỏa diễm, trong miệng phun khói xanh.
Cự Thú đình chỉ gầm rú, đá lớn không còn rơi xuống nữa, Huyền Thiên đem hỏa diễm chưởng ấn thu hồi vào lòng bàn tay, nhìn sang hai người kia, nói:
– Hai vị tới đây làm cái gì?
– Tại hạ Mộc Thanh Thần!
Cường giả lớn tuổi nói:
– Đây là đệ đệ ta Mộc Thanh Kiệt. Bởi vì thân nhân bị thương nặng, nhu cầu cấp bách cần Hỏa Lân Chi Tâm cứu chữa, cho nên tìm tới nơi này. Nhưng lại không phải đối thủ của Hỏa Lân Thú này, kiếm hữu thực lực kinh người, có thể trợ giúp huynh đệ chúng ta một tay không, chúng ta sẽ thâm tạ.
– Hỏa Lân Thú chính là con cự thú này sao? Hỏa Lân Chi Tâm chính là trái tim của nó? Các ngươi là người nào bị thương nặng cần tới Hỏa Lân Chi Tâm cứu chữa?
Huyền Thiên hỏi.
– Là người thân nhất.
Mộc Thanh Thần có chút ấp a ấp úng.
– Là cha ta!
Mộc Thanh Kiệt không để ý huynh trưởng ngăn cản, cướp lời đi ra:
– Vị kiếm hữu này, chúng ta là người của Vạn Xuân cốc, gia phụ bị thương nặng, nguy trong sớm tối, thỉnh kiếm hữu tương trợ, Vạn Xuân cốc sẽ cảm tạ ân tình của ngươi.
Huyền Thiên gật gật đầu, vừa rồi hắn nghe hai người noi chuyện. Biết rõ tin tức của hai người, hiện tại hai người đều nói như thế hẳn là không nói dối, chứng minh hai là người quang minh lỗi lạc.
– Đa tạ kiếm hữu!
Thấy Huyền Thiên gật đầu đồng ý tương trợ, thần sắc hai người vui vẻ.