Hồn kỹ thứ sáu, Thiên Sứ Chi Vũ.
Nương theo vũ hồn cường đại của bản thân, tạm thời khiến nàng tăng lên tới trạng thái Vũ Hồn Chân Thân của Hồn Thánh, Thánh Kiếm trong tay hóa thành Thái Dương Thánh Kiếm, những nơi nó quét qua, sinh vật Vong Linh đều hóa thành bột mịn.
Ba Tử Vong Kỵ Sĩ nhanh chóng hội tụ vào một chỗ, hung hãn không sợ chết công kích về phía nàng. Nhưng trước mặt Thái Dương Thánh Kiếm đang thiêu đốt lên ngọn lửa thần thánh, mỗi tên cũng chỉ trụ được không đến ba giây đồng hồ, liền bị ánh sáng khủng bố hóa thành không khí.
Dưới đài, trên mặt của các vị trưởng lão cấp bậc Phong Hào Đấu La của Thánh Linh Giáo đều hiện lên vẻ sợ hãi. Tà vũ hồn của bọn hắn vậy mà thoáng có chút run rẩy vì thiếu nữ chỉ có tu vi Hồn Đế kia. Vũ hồn Thần Thánh Thiên Sứ không hổ là khắc tinh lớn nhất của bọn hắn! Quả thật là quá cường hãn.
Sau khi Diệp Cốt Y một kiếm chém chết tên Tử Vong Kỵ Sĩ sau cùng, bốn cánh sau lưng đột nhiên vỗ mạnh, mảng lớn Thánh Quang tuôn ra như thủy triều, hai tay cầm chắc quang kiếm rồi nhảy lên thật cao, mang theo kim hồng sắc quang ảnh đầy trời, vô cùng cường hãn chém về phía Vong Linh Chi Môn. Trên khuôn mặt kiều diễm của nàng tràn đầy vẻ kiên quyết chưa từng có.
Cũng ngay lúc này, lấy Diệp Cốt Y và Vong Linh Chi Môn làm trung tâm, ánh sáng trong phạm vi đường kính năm mươi mét đột nhiên đều kịch liệt vặn vẹo. Hết thảy đều trở nên không rõ ràng. Ở ngoại giới đã không cách nào thấy rõ chuyện gì đang xảy ra trên sàn đấu.
Chỉ có Diệp Cốt Y khiếp sợ nhìn thấy, trong Vong Linh Chi Môn to lớn xuất hiện một con mắt, một con mắt tràn đầy kim quang rực rỡ.
Ngay sau đó, nàng chỉ cảm thấy thế giới tinh thần cứng cỏi của bản thân bị một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại đột nhiên đụng trúng. Thân thể mềm mại bị chấn động mạnh khiến sức mạnh của Thiên Sứ Chi Vũ bỗng nhiên tán loạn gần phân nửa.
Ngay sau đó, một bóng người màu vàng liền tiến lên đón chào. Nàng không chỉ thanh lệ tuyệt trần, lại tràn đầy vô tận quang minh. Đâu có nửa điểm khí tức Vong Linh, mái tóc dài tung bay sau lưng nàng, thân thể màu vàng tinh khiết phảng phất mang theo vô tận sinh mệnh lực. Hơn nữa, từ trên người nàng, Diệp Cốt Y vậy mà cảm nhận được một phần thần thánh, thậm chí có chút tương đương với bản thân, nhưng lại là một kiểu thần thánh dịu dàng.
Lập tức, bóng người màu vàng liền đánh nhau cùng nàng.
Khí thế của Diệp Cốt Y bỗng nhiên giảm xuống. Tại thời khắc này, nàng rốt cục tin.
Không kể đến trước đó Hoắc Vũ Hạo nói qua cái gì cũng đều đã làm nàng cảm nhận được khí tức thần thánh sâu sắc, tuyệt đối không có cách nào làm giả, càng không phải là thứ mà tà hồn sư có thể mô phỏng ra. Dù là chỉ là một tia thần thánh cũng cần người có nội tâm cực kỳ trong sáng mới có thể sinh ra.
Lúc này, âm thanh của Hoắc Vũ Hạo lại vang lên trong đầu nàng.
– Cảm thấy sao?
– Ừm.
– Tốt.
Hai người nói chuyện với nhau vô cùng ngắn gọn, ngay sau đó, cục diện giữa sân đấu đã có biến chuyển.
Quang ảnh vặn vẹo đột nhiên trở nên rõ ràng. Tất cả mọi người đều thấy, bên trong Vong Linh Chi Môn đang chấn động kịch liệt bắn ra vô số liêm đao mang theo xiềng xích thô to.
Diệp Cốt Y trước đó còn vô cùng cường thế, vậy mà lúc này lơ lửng giữa không trung, toàn thân đều bao trùm lấy một tầng ánh sáng màu tro tàn, đôi mắt cũng đã mất đi ánh sáng, bốn cánh sau lưng lại một lần nữa biến thành hai cánh.
Từng đạo liêm đao mang xiềng xích thô to nhao nhao đâm rách thân thể của nàn, khóa chặt thân thể của nàng lại. Mà giờ khắc này nàng lại giống như hoàn toàn mất đi linh hồn, chỉ có máu tươi từ trên không trung rơi xuống, nhưng chưa kịp chạm đất thì lại bốc hơi thành vô số khí lưu màu xám đen.
Tất cả xiềng xích thô to đột nhiên kéo về, dưới ánh mắt của mọi người kéo vào trong Vong Linh Chi Môn cực kì khủng bố. Vong Linh Chi Môn cũng rốt cục đóng lại, nhưng trước khi đóng lại cũng đã biến thành một cái miệng to lớn đầy răng nhọn, dùng sức nhai nuốt.
Mọi người hoàn toàn yên tĩnh. Tuyệt đại đa số khán giả đều có cảm giác rợn cả tóc gáy, trên sống lưng đều toát ra vô số mồ hôi lạnh.
Một vết nứt xuất hiện từ trong hư không, Vong Linh Chi Môn lặng yên biến mất, trong quang mang lóe ra một thân thể kim loại cao tới hai mét năm xuất hiện trên sàn đấu.
Lúc này, trên đài đã hoàn toàn yên lặng, thân thể sắt thép kiêu ngạo mà đứng, nhưng ở trong mắt mọi người, hắn đã tràn đầy vẻ âm trầm. Mỗi người đều không tự chủ mà đè thấp ánh mắt nhìn về hắn, không dám nhìn lên khuôn mặt của hắn. Mà vị trí đôi mắt trên mặt nạ nguyên bản lóe ra nhàn nhạt kim quang, lúc này đã biến thành màu đỏ như máu.
– Còn ai nữa không?
Âm thanh lạnh lùng từ bên trong mặt nạ truyền ra, sâm nhiên, băng lãnh, còn có một loại uy nghiêm cường thế chấn nhiếp linh hồn.
Mọi người hoàn toàn yên tĩnh. Vị trọng tài trưởng Diệp Vũ Lâm đang lơ lửng ở giữa không trung, lúc này cơ bắp trên mặt cũng run rẩy. Hắn đột nhiên phát hiện, với thực lực của hắn vậy sinh ra mấy phần sợ hãi đối với người thanh niên thâm bất khả trắc này.
Tà hồn sư, hắn lại là một tà hồn sư cường đại như thế. Vì cái gì mà một thiên tài hồn đạo sư có thiên phú như vậy lại là một tà hồn sư a! Tâm tình của Diệp Vũ Lâm giãy dụa thống khổ, nhưng hắn cũng biết rằng, Thánh Linh Giáo tuyệt đối không có khả năng thả ra một vị tà hồn sư như thế. Hơn nữa, hắn cũng tuyệt đối không nguyện ý thu tà hồn sư làm đồ đệ.
Ba, ba, ba. . .
Đột nhiên một tiếng vỗ tay vang lên.
Hoắc Vũ Hạo nhìn theo phương hướng âm thanh truyền tới, hắn nhìn thấy một đôi mắt mỹ lệ màu lam xám tràn ngập tà dị . Mà chủ nhân của đôi mắt này chính là vị phó giáo chủ của Thánh Linh Giáo .
Theo sát nàng là tiếng vỗ tay cuồng nhiệt của bốn vị trưởng lão Thánh Linh Giáo.
Trong nhiều người như vậy mà chỉ có mấy người bọn hắn đang vỗ tay, quả thật lộ ra một tình huống thật quái dị. Thế nhưng, tràng vỗ tay này cũng làm nhiều người hồi tỉnh lại.
Đường Ngũ thắng, Đường Ngũ đại biểu cho Tịch Thủy Minh xuất chiến đã giành thắng lợi cuối cùng của giải đấu Hồn Đạo Sư Tinh Anh Đại Tái.
Diệp Vũ Lâm đáp xuống sàn đấu, ánh mắt phức tạp nhìn vào Hoắc Vũ Hạo đứng trước mặt. Hắn đột nhiên có một loại kích động muốn đem Nhật Nguyệt Thần Châm trên trời hủy diệt người thanh niên này.
Thiên tài hồn đạo sư, thiên tài tà hồn sư chỉ với chừng ấy tuổi.
Đế quốc thật sự có khả năng khống chế hắn sao? Mà Thánh Linh Giáo có thiên tài cỡ này thì tương lai sẽ hưng thịnh đến chừng nào?
Nhưng mà Diệp Vũ Lâm cuối cùng không dám. Trước mặt năm vị tà hồn sư cấp bậc Phong Hào Đấu La đang nhìn chằm chằm, hắn cuối cùng vẫn không dám làm như vậy!
Đối với đông đảo cường giả nơi này mà nói thì Hoắc Vũ Hạo vừa biểu diễn ra thiên phú của bản thân. Nhưng luận thực lực, hắn còn cách một trời một vực so với nhóm người Phong Hào Đấu La, hồn đạo sư cấp chín. Vậy mà, hắn chỉ bằng bản thân hiểu rõ tâm tính của mọi người, đối biến hóa tâm trang của tà hồn sư, tam đại thế lực ngầm mà đưa ra phán đoán chính xác, dùng sức một người mà nắm trong tay toàn bộ cục diện. Khiến tà hồn sư ngược lại trở thành ô dù cho hắn.
Bên dưới mặt nạ kim loại, một vẻ mỉm cười thản nhiên đã hiện lên khuôn mặt của hắn. Hôm nay hắn đã đạt được rất nhiều niềm vui ngoài ý muốn. Hoắc Vũ Hạo hết sức hài lòng đối với biểu hiện của bản thân. Hắn rốt cục cảm giác được mình đã thông hiểu phần lớn năng lực của chính mình.
Hắn dù sao vẫn là một thanh niên, ở sâu trong nội tâm đang lặng lẽ gào thét: Xin gọi ta là Bách Biến Hoắc Vũ Hạo!
– Tịch Thủy Minh, Đường Ngũ, thắng.
Ánh mắt phức tạp của Diệp Vũ Lâm rốt cục cũng khôi phục bình thường, có chút chật vật tuyên bố kết quả cuối cùng.
Mà ở thời điểm tuyên bố kết quả này, thương hội Áo Đô và Bình Phàm Minh vốn nên tỏ vẻ vô cùng khó chịu, lúc này lại câm như hến. Vậy mà không có người nào dám nhảy ra phản đối.