Một lão giả mặt xanh mét gầy gò trên không trung nhìn qua một trung niên cách đó không xa hỏi.
– Tông Nham!
Trung niên nhân ngắn gọn đáp.
Thái thượng trưởng lão Kiếm Thần tông Lạc Vũ Thiên, cường giả nạp hư cảnh đỉnh, nổi danh trong tám đại tông môn, địa vị không kém Di Hoằng Cương trong Di Thần tông bao nhiêu.
– Tông Nham là cháu ruột của Tông An, Tông An vừa đột phá thiên kiều cảnh, trở thành một thành viên trong thái thượng trưởng lão, khẳng định truyền thụ hắn không ít thủ đoạn bảo mệnh, thực lực cường đại là đương nhiên!
Lại một lão giả nở nụ cười, vừa cười vừa vuốt râu:
– Ta cũng xem trọng hắn!
– Ta cảm thấy được hẳn là Diệp Kiếm Tinh! Tuổi còn nhỏ, thiên phú lại rõ ràng, đợi thêm một thời gian, tuyệt đối có thể trở thành nhân vật chói mắt của Kiếm Thần tông chúng ta!
Lão giả mặt xanh tựa hồ không quá đồng ý với phân tích của hai người.
– Ngươi cũng đã nói cần đợi thêm một thời gian, mặc dù thiên phú của Diệp Kiếm Tinh rất mạnh, nhưng tuổi còn trẻ, muốn trổ hết tài năng trong nhiều thiên tài như vậy, khó khăn! Hơn nữa ban đầu chúng ta đã thông báo cho hắn, nên ở chung một chỗ với Tông Nham, giữa sư huynh đệ cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, hắn lại không nghe, lại đi cùng một tiểu tử chỉ có tu vi lĩnh vực cảnh trung kỳ, có hại là nhất định!
Lão giả thứ ba lắc đầu.
– Nghê Hư trưởng lão nói không sai, tiểu tử tên Đồng Vân kia kiếm pháp mặc dù không sai, nhưng thực lực bản thân quá yếu, lần này thí luyện thiên kiều cảnh cũng khó giữ được tính mạng, một tiểu tử lĩnh vực cảnh muốn sống sót muôn vàn khó khăn!
Lại một trưởng lão nói xen vào.
Vừa rồi Nhiếp Vân chiến đấu với Tiễn Hoành, bọn họ đều nhìn thấy, tuy hành động của Nhiếp Vân làm kẻ khác thật bất ngờ, nhưng ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là vượt qua thiên tài bình thường mà thôi, Phù Thiên đại lục không hề thiếu những thiên tài như thế này.
– Có thể còn sống sót hay không cũng phải tiến vào được sân bãi thí luyện rồi nói sau, chỉ cần không thể tu luyện được bộ kiếm pháp trong ngọc bài, thậm chí còn không vào được Thiên U cốc, tự nhiên cũng không nói tới còn sống hay chết gì đó!
Nghê Hư trưởng lão cười nói:
– Mọi người cảm thấy trong những kẻ cướp được ngọc bài, ai là người đầu tiên luyện thành kiếm pháp?
Kiếm Thần tông lấy kiếm nổi tiếng, chọn lựa thành viên đội chấp pháp Kiếm Thần, tự nhiên phải lấy kiếm thuật làm mục tiêu sát hạch chủ yếu.
– Tông Nham!
Lạc Vũ Thiên nói xen vào, trong giọng nói mang theo vẻ tự tin.
– Ta cảm thấy là Diệp Kiếm Tinh!
Lão giả mặt xanh vẫn kiên trì quan điểm của mình:
– Tu luyện kiếm thuật trong ngọc bài là chú ý thiên phú, thiên phú cùng nhận thức của Diệp Kiếm Tinh đều rất cao, có thể sẽ lĩnh ngộ được kiếm thuật trước nhất!
– Trước lĩnh ngộ kiếm thuật, không riêng phải xem thiên phú nhận thức, vẫn có quan hệ với vận khí! Tông Nham bắt được ngọc bài là Ly Quang kiếm thuật mà Vượng Tu trưởng lão sáng lập, bộ kiếm pháp kia không tính là quá khó khăn, dựa theo nhận thức của hắn, hẳn sẽ lĩnh ngộ rất nhanh, mà Diệp Kiếm Tinh bắt được ngọc bài là Đốc Tâm kiếm thuật do Phù Diêu trưởng lão lưu lại, chỉ tính độ khó khăn đã phức tạp hơn Ly Quang kiếm thuật, khẳng định lĩnh ngộ sau Tông Nham!
Nghê Hư trưởng lão cười lắc đầu.
Trên ngọc bài có phong ấn do bọn hắn thiết trí, người khác không biết nội dung trong ngọc bài nhưng bọn hắn biết được rõ ràng.
– Nói cũng đúng, tuy cấp bậc giữa những bộ kiếm pháp không hơn kém bao nhiêu, nhưng lúc tu luyện cũng sẽ có chênh lệch khó khăn, khó khăn nhất chỉ sợ là Phạm Vân kiếm thuật do tông chủ đời thứ hai mươi bảy Phạm Vân tông chủ lưu lại đi!
– Phạm Vân kiếm thuật chú ý tĩnh tâm, an tâm, trầm tâm, dục tâm, từ sau khi Phạm Vân tông chủ sáng lập, đã trải qua mấy ngàn năm nhưng cả tông môn tựa hồ chỉ có ba người luyện thành!
– Ha ha, Nghê Hư trưởng lão đúng là hiểu rõ ràng. Xem ra quyết tâm không muốn làm cho bằng hữu của Diệp Kiếm Tinh tiến vào Thiên U cốc! Lại đem ngọc bài trực tiếp vứt cho hắn!