“Về sau anh sẽ đeo đồng hồ của Tiểu Quả.”
“Tiểu Quả, anh sẽ tìm em về.”
743.23
“Cậu Phong, cậu thấy nên làm thế nào?”
Trong phòng họp là tất cả những nhà thiết kế game thực tế ảo. Phong Ngọc thất thần khiến bọn họ cảm thấy hơi kì quái, không thể không lên tiếng nhắc nhở. Mấy người nhìn nhau, rồi thấy được Phong Ngọc vuốt ve chiếc đồng hồ quý giá trên tay.
Quà của cô Đường?
Cậu Phong làm việc không bao giờ cẩu thả đang nhìn vật nhớ người? Nhân viên hay xem Đường Quả livestream có hơi khó hiểu, cô Đường ngày nào cũng livestream, hầu như không đi đâu chơi, cậu Phong muốn gặp cô Đường không phải dễ lắm à?
Phong Ngọc bừng tỉnh, thấy mọi người đang chăm chú nhìn tay mình, vội vàng kéo ống tay áo che đồng hồ đi.
Tất cả hai mặt nhìn nhau, không đến mức đó đấy chứ? Nhìn một cái thôi, có lấy đâu.
“Cậu Phong, anh nghĩ thế nào về chuyện quảng cáo toàn bộ trò chơi? Không phải anh nói để cô Đường giúp chúng ta tuyên truyền hay sao? Còn thiết kế riêng game kinh dị cho cô ấy. Với khả năng chơi game của cô Đường, nhất định cô ấy sẽ mang đến một bữa tiệc thị giác.”
Phong Ngọc vẫn luôn thất thần, không nghe ra được là kế hoạch gì, chỉ nói, “Đưa phương án cho tôi nhìn lại.”
Những người khác đương nhiên không dám nói gì, toàn bộ đều là Phong Ngọc mang theo, trò chơi của tập đoàn Phong thị cũng là gã phụ trách, chẳng qua là gã chú tâm đến khai thác trò chơi và thiết kế hơn thôi. Lúc này mới cảm thấy gã ra dáng một thương nhân.
“Cứ như vậy đi.”
“Nhưng mà tìm người khác dùng thử. Dù sao cũng ít người xem game kinh dị, rất nhiều người không ít, không cần cô ấy tuyên truyền.” Phong Ngọc nói. Gã cúi đầu, mím môi thật chặt. Tuy rằng Tiểu Ý chơi game không tệ, nhưng khả năng hiểu game không bằng được Tiểu Quả.
“Đã rõ. Chúng tôi đã chuẩn bị hai game hợp với số đông người chơi, chỉ cần một bước tối ưu hóa nữa là có thể làm ra bản beta nội bộ.”
“Thật ra chúng tôi đều tin rằng đây là một bữa tiệc thị giác, sẽ không ai bỏ lỡ, nhưng nếu có một streamer giỏi giúp chúng ta livestream tuyên truyền thì sẽ mang đến trải nghiệm trực quan hơn, cùng ngày đó còn có thể lựa chọn ra một vạn người chơi bản beta chơi cùng với streamer.”
“Các anh cứ làm như thế đi, phương án này khá tốt.”
Tan họp, có người trêu Phong Ngọc, “Cậu Phong, có phải anh nhớ cô Đường không?” Lúc nói còn không nhịn được liếc tay gã, “Cô Đường tuyệt thật, còn chuẩn bị cả quà ngon thế này nữa.”
Đồng nghiệp hâm mộ mà lòng Phong Ngọc chua xót, “Cô ấy đúng là tốt thật.”
“Rồi rồi, không làm phiền cậu Phong nữa. Hôm nay là sinh nhật cậu Phong, chắc trong nhà cũng sẽ chuẩn bị tiệc rồi.” Đồng nghiệp cười mỉm, “Tôi đoán chắc cô Đường đang thay đồ, hoặc trang điểm, hoặc cũng có khả năng đang ở dưới tầng chờ anh.”
“Mà tôi nói thật nhé, cậu Phong này, anh đừng để cho người ta lúc nào cũng phải đi tìm anh thế chứ, thỉnh thoảng anh cũng phải đi gặp người ta mới đúng. Người ta ngày nào cũng đi gặp anh, còn dành cả buổi chiều với anh, kiên nhẫn thật.” Người này là một nhân viên nữ nòng cốt của mảng kỹ thuật trong công ty.
Hai chân Phong Ngọc có phần chết lặng bước ra khỏi công ty, theo bản năng nhìn chỗ Đường Quả hay đỗ xe, đôi mắt có hơi chua xót.
Lúc này, chuông điện thoại của gã vang lên. Gã nhấn nghe, đầu dây bên kia truyền đến tiếng mẹ gã, “A Ngọc, chuẩn bị xong sinh nhật cho con rồi, con nhớ đón Tiểu Quả sang đấy.”
744.24
“Mấy ngày nay không thấy con bé đâu, nó bận à? A Ngọc, hay con chọc giận Tiểu Quả rồi?”
“Rồi, không nói nhiều nữa, nhớ phải đưa con dâu mẹ về.”
Phong Ngọc còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã ngắt.
Gã mở cửa xe, cuối cùng hướng về phía nhà Đường Quả, gọi vào số điện thoại quen thuộc, “Tiểu Ý.”
“A Ngọc, anh xong việc rồi? Hôm nay qua đây?”
“Hôm nay sinh nhật anh.”
“A, ra là sinh nhật A Ngọc. Xin lỗi, xin lỗi, em mải livestream quá, quên mất ngày quan trọng như thế. A Ngọc, em dừng livestream đi mua bánh cho anh ngay đây. Anh thích ăn vị gì?”
Môi Phong Ngọc giật giật, “Anh qua đón em. Trong nhà đã chuẩn bị sẵn rồi, anh đưa em đi trang điểm và thay lễ phục.”
“Còn phải trang điểm? Thế này đã đẹp lắm rồi mà. Còn chọn cả lễ phục nữa?” Hạ Ý có phần há mồm. Cô ta chưa từng phải làm những chuyện này. Nhà cô ta bình thường, cô ta chỉ là khá thích chơi game thôi.
Cô ta khác với những cô gái khác có tiền tiêu vặt sẽ mua đồ ăn vặt và một ít trang trí. Cô ta sẽ tiết kiệm tiền, chờ đến cuối tuần sẽ đến tiệm net chơi game cả đêm, như thế tiền mạng sẽ bớt đi một ít. Cũng vì chơi game xuyên đêm nên cô ta mới đột tử chết.
“Em dừng livestream đi, anh qua ngay.”
Phong Ngọc dập máy, có hơi ngơ ngẩn. Cứu sống Tiểu Ý không phải nguyện vọng của gã trước giờ ư? Vì sao bây giờ gã lại cảm thấy hối hận?
Nhưng nghĩ lại, Tiểu Ý cái gì cũng không biết, hết thảy đều là mình làm, không thể trách Tiểu Ý được. Dù Hạ Ý không thể khống chế được cơ thể hoàn hảo kia, gã cũng phải chịu, chỉ có thể bảo vệ cho thân thể đó không bị thương tổn.
Tới nhà Đường Quả, gã mở cửa đi vào, thấy Hạ Ý còn đang chơi game, nhíu mày lạ, “Chưa dừng livestream?”
“Đây đây, em nghe nói có game mới ra mắt, thấy anh không tới nên chơi một lúc. A Ngọc chờ một chút, sắp xong ván rồi, căng nhất là hai mươi phút nữa.”
Phong Ngọc nhìn giờ, lại thấy Hạ Ý hứng thú, nên ngồi chờ một bên. Ánh mắt gã không dời khỏi Hạ Ý, rõ ràng cũng cơ thể, cùng gương mặt, nhưng khi Hạ Ý chơi game lại giương nanh múa vuốt còn hay bộc lộ biểu cảm ảo não trẻ con. Biểu cảm này vốn không nên xuất hiện trên gương mặt tinh xảo đó.
“Tiểu Ý, em chơi game có thể bỏ chân xuống không?” Phong Ngọc nhìn không quen Hạ Ý ôm điện thoại, mặc đồ ngủ, ngồi trên ghế và thô lỗ gác đôi chân thon dài kia lên bàn.
Nếu cô ta không phải Hạ Ý, chắc chắn gã sẽ tức giận. Nhưng mà, chính gã đã giúp Hạ Ý có được cơ thể này.
“Trong nhà mà, làm gì có ai đâu, chơi game không phải để thả lỏng hả anh?” Hạ Ý mờ mịt ngẩng đầu, rất mau đã mặc kệ Phong Ngọc. Đã đến phút quan trọng rồi, nếu không nghiêm túc nhất định sẽ thua.
Phong Ngọc quay đầu, “Vậy em cứ chơi đi.”
Ở đây là nhà Tiểu Quả, với tính của Hạ Ý, ở lâu rồi không biết sẽ phá tanh bành thế nào. Gã tính vào phòng Đường Quả, cất hết mấy thứ quan trọng đi.
Mấy nhãn hiệu quần áo, trang sức, túi xách mà Tiểu Quả thích, gã nhất định phải cất sang phòng bên rồi dùng khóa khóa lại, như thế Tiểu Quả về mới không tức giận.
Phong Ngọc chuẩn bị vào phòng khác xem. Lúc mở ra tủ quần áo tưởng chừng trống không, gã ngây ngẩn cả người.
745.25
Tủ quần áo tưởng trống trơn đã sớm đầy.
Không phải quần áo của Đường Quả, cũng không phải túi xách hay trang sức.
Ở đây toàn quần áo của đàn ông, đủ kiểu dáng, nhãn hiệu là loại gã hay dùng. Trang sức, cà vạt, thắt lưng… dường như cũng là của gã.
Hốc mắt Phong Ngọc nóng lên, cứ thế đứng trước tủ quần áo ngơ ngẩn một hồi lâu. Nước mắt nóng hổi không cản được, vừa chua xót vừa khổ sở, trái tim như bị cứa một dao, quá đau.
“A Ngọc, A Ngọc ơi, anh đâu rồi, em xong rồi nè.”
Nghe được giọng của Hạ Ý, Phong Ngọc vội vàng đóng cửa tủ lại, còn đóng chặt. Quần áo bên trong là Tiểu Quả chuẩn bị cho gã. Còn chuẩn bị lúc nào, sao gã lại không biết.
Tiểu Quả rốt cuộc có kế hoạch gì cho tương lai của cả hai…
Tiểu Quả đã từng nói muốn đưa gã về gặp bố mẹ…
Phong Ngọc không dám nghĩ nữa, vội vàng đi ra ngoài.
Gã đưa Hạ Ý đến tiệm làm tóc, lại mua lễ phục cho cô ta, cuối cùng còn dặn dò cô ta không được để lộ tẩy.
Người tới tương đối nhiều, cô ta phải ít nói đi, chỉ cười thôi là được. Nếu có người đến hỏi cô ta, cứ giả vờ ốm là xong.
Hạ Ý nghe rất nghiêm túc, ra vẻ không vấn đề gì. Cô ta cũng sợ bị lộ. Nhỡ lộ rồi, vậy sống làm sao nữa?
Tiệc sinh nhật dường như rất thuận lợi. Hạ Ý đi theo Phong Ngọc, cả buổi chỉ cười. Vì đã bắt chước động tác và biểu cảm của Đường Quả một thời gian, rất nhiều người cũng không quen Đường Quả nên cô ta qua ải.
Nhưng bố mẹ Phong Ngọc vẫn cảm thấy cô ta là lạ. Hạ Ý tinh mắt, vội vàng nói mình cảm thấy không thoải mái. Hai ông bà lo lắng, vội bảo Phong Ngọc sớm đưa cô ta về.
Phong Ngọc đưa Hạ Ý về rồi, lập tức nghe bố mẹ dặn dò phải quan tâm đến Đường Quả, rồi bọn họ rất hài lòng với Đường Quả.
Họ còn nói, không có mấy ai thật lòng thích gã. Họ đã gặp rất nhiều cô ả trẻ tuổi, không ai giống Đường Quả toàn tâm toàn ý thích gã.
Phong Ngọc nghe vào tai, trong lòng càng thêm khó chịu.
Đúng thế à?
Bố mẹ gã cũng nhận ra Tiểu Quả thật lòng thích gã?
“A Ngọc, mấy ngày trước Tiểu Quả mua rất nhiều quần áo và phụ kiện cho con, một năm bốn mùa có tất. Mấy hôm nay con tăng ca về muộn nên không kịp nói, để hết ở chỗ cất áo mũ gian bên đấy. Tiểu Quả còn chỉ ngày nào mặc cái gì, cẩn thận lắm.”
Bà Phong khen. Chưa bao giờ bà thấy được cô gái nào hoàn hảo như thế, thật quá hài lòng.
Cả người Phong Ngọc cứng đờ bị đẩy vào trong phòng, nhìn đống quần áo mang nhãn hiệu gã hay mặc, gã vội vàng đưa bà Phong ra ngoài, nhốt mình vào bên trong.
Gã ngồi một góc, lấy điện thoại ra, mở phòng livestream của Đường Quả. Nhìn những video cô livestream lúc trước, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống màn hình.
Đường Quả trong điện thoại nhìn Phong Ngọc khóc không ra tiếng, chống cằm chậc một tiếng, “Không ngờ đàn ông khóc cũng giống như lũ lụt, không biết bao giờ mới dừng.”
Hệ thống: Cô là quỷ à!
Người ta đang đau lòng đấy.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, trên màn hình là hai chữ Đường Quả. Phong Ngọc sửng sốt một chút, định gọi “Tiểu Quả” theo bản năng, nhưng rất mau đã phản ứng lại, rằng người gọi cho gã không phải Đường Quả, là Hạ Ý.
_
Editor: Úi giời tra nam hối hận kìa, lêu lêu hối hận cũng không kịp đâu nháaaaaa
Đây là nam chủ mít ướt nhất mà mị từng biết =))))))))))))))) Đã yếu tim rồi còn thích tự ngược bản thân, đáng đời =)))