“Hứa Trúc Linh cũng là do ông mời đến sao?
“Đúng vậy, chỉ là muốn gặp thử thôi, không thể sao?”
Antonio cười nói, giọng điệu trầm nhẹ khó lường khó mà đoán trước được.
“Cô ấy không cần phải mang so sánh với bất kỳ ai cả, chỉ cần cô ấy là người tốt nhất trong lòng tôi là được “Người làm việc lớn, không nên vì những chuyện này mà bị phân tâm. Một thăng nhóc như cậu, vẫn còn phải luyện nhiều hơn nữa. “
“Về việc này, e rằng không thể được. “
“Đế lộ điểm yếu của bản thân trước người khác như vậy, không phải cách làm của kẻ thông minh”
“Vi tôi có thể bảo vệ cô ấy, chỉ cần ai dám làm hại đến cô ấy, tôi quyết sẽ không nương tay.”
Từng câu từng chữ của Cố Thành Trung khiến người khác không khỏi rùng mình Antonio đã nhận ra điều này, anh nhìn thoáng qua và mỉm cười một cách đầy ẩn ý.
Quân trảng đen xen kẽ vào nhau, ông thở dài nói: “Trên đời này căn bản không có đúng và sai. Chỉ có kẻ chiến thắng và sống đến sau cùng, mới có tư cách nói đúng sai.”
“Tôi thích câu nói kia của cậu, kẻ thẳng làm vua, thua làm giặc. Lịch sử là do con người viết nên, chỉ có kẻ chiến thắng, mới có thể viết nên những chương hào hùng của bản thân. Gia tộc Kettering còn sẽ tiếp tục tỏa sáng hơn nữa”
Cố Thành Trung không có phản ứng gì.
Không có thứ gì trên đời là bất bại mãi mãi.
Antonio có dã tâm rất lớn, ông ta mong muốn sự phát triển bền vững trong cả gia tộc.
Kettering Nhưng Cố Thành Trung lại nghĩ rất đơn giản.
Anh nguyện làm tất cả, chỉ cần đổi một người lấy một đời bình an.
Những kẻ tham lam thường có kết cục rất thảm bại.
Cố Thành Trung và Antonio đánh xong ván cờ thì đã rời đi, bên ngoài trời cũng đã rất muộn rồi.
Antonio nhìn Cố Thành Trung rời đi, từ đôi mắt xanh trong suốt của ông ta hiện ra một ánh mắt kỳ dị.
Sau khi Cố Thành Trung bước ra, anh cảm giác có điều gì đó không đúng ở đây.
Ý thức bắt đầu bị mất đi, chân tay bỗng rã rời.
Anh phải dựa vào vách tường mới đỡ hơn đôi chút.
Trước mắt anh là một màn mờ nhạt, không nhìn thấy rõ ràng.
Anh còn nghe thấy tiếng bước chân tiến lại phía bên mình, còn chưa kịp nhìn rõ đó là ai thì anh đã gục xuống đất.
Giây tiếp theo, anh như rơi vào vòng tay của ai đó.
Đối phương dường như không để đỡ nổi anh, nhưng vẫn cố hết sức dìu trong một cơ thế mỏng manh có thế bị đố lúc nào không hay biết.
Hứa Trúc Linh đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Cố Thành Trung trở lại, lo lắng có thể anh đã xảy ra chuyện gì không hay.
Cô gọi đến hai cuộc điện thoại cũng không một ai bắt máy.
Cứ cách mười phút cô lại gọi một lần.
Lần này thì có người bắt máy rồi.
“Cố Thành Trung à…”
Cô vẫn chưa kịp nói xong thì phía đầu dây truyền đến một giọng nói của phụ nữ.
“Bonnie, em biết là anh vẫn còn yêu em ‘Đương nhiên là anh vẫn còn yêu em rồi, chúng ta đã bên nhau lâu như vậy, không một ai có thể thay thế chúng ta. “
Đây là…. giọng nói của Cố Thành Trung và Lucia, tiếp đến là âm thanh của những lần chạm môi kèm theo tiếng quần áo bị xé đi.
Cô như chết lặng đi.
Cô siết chặt lấy điện thoại trên tay, không ngừng thở dốc.
Con tim như bị xé ra thành từng trăm mảnh Điện thoại vẫn đang được gọi đến, dường như những người phía đầu dây kia không nhận ra việc có người đang nghe lén.
“Bonnie, những lời lẽ hiện giờ của anh đều là thật chứ? vậy thì tại sao anh lại đến bên Hứa Trúc Linh vậy, anh có biết em đau lòng như thế nào không?, đừng mà… Bonnie ở đây không cởi được đâu…”
“Em vốn dĩ là của anh, đến anh còn không được phép, thì ai mới được phép?” Những lời lẽ đê tiện của tên đàn ông ở đầu dây bên kia truyền đến tai cô, người cô sững sờ, không dám tin đây chính là Cố Thành Trung.
“Anh trước đây ở bên cạnh cô ta, chỉ là muốn che đi phân thận của hai chúng ta, em là cô ba của gia tộc Kettering, cái chết của anh cả không tránh khỏi có liên quan đến gia tộc Kettering, anh không thể làm điều gì có lỗi với anh cả nhưng mà em phải tin tưởng anh, tâm hồn và thể xác này của anh chỉ trung thành với mỗi mình em thôi. “
“Cái cơ thể gầy gò ốm yếu của cô ta anh không hứng thú chút nào ,chỉ có mình em là nguyện cùng anh đồng cam cộng khổ, còn cô ta luôn gây thêm phiền phức cho anh, anh ở bên cô ta cũng chỉ để chọc giận em mà thôi”
“Thật sao…Bonnie? Hãy nói yêu em đi”
“Luecia…anh chỉ yêu mỗi mình em”
Bụp.
Tiếng điện thoại rơi xuống đất, những lời lẽ sau đó không cần nghe cũng biết là gì.