Halley lắc đầu và than vãn, xua tay.
‘Vốn dĩ chuyện tình cảm không ai có lỗi với ai, một câu hời hợt như xin lỗi, làm sao có thể mở lời đây?
‘Vết thương của ai thì tự mình liếm, không trách được người bên cạnh.
“Cái đó… Nếu như một ngày nào đó em yêu đàn ông thì nhất định phải cân nhắc anh trước. Đương nhiên, em thích anh là tốt nhất”
“Được, nếu như tôi thích đàn ông thì sẽ cân nhắc đến anh”
“Vậy được, em ở đây cẩn thận chút, ở đây có chút hẻo lánh”
Halley võ vai anh ấy, cổ họng thực sự có ngàn vạn lời muốn nói nhưng không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhìn sâu hơn chút, xoay người chạy trốn vào đồng hoang.
Hứa Trúc Linh muốn lặng lẽ rời đi nhưng lại bị Diên gọi lại “Đến cũng đến rồi, không định chào hỏi em rồi đi sao?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, không biết phải làm sao và đi qua đó.
“Tôi không cố ý nghe hai người nói chuyện, tôi lạc đường, muốn tìm người để hỏi đường, nghe thấy có giọng nói nên đi đến.
Hơn nữa… tôi đoán bạn cũng không muốn gặp tôi, vậy nên..”
“Không có chuyện gì đừng chạy loạn, sẽ khiến người khác lo lắng. Qua đây, đẩy em đi xung quanh, em muốn nói chuyện với chị”
Diên đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, hơn nữa nếu cậu ấy có cơ hội đứng dậy thì sẽ có tư cách trao hạnh phúc cho cô.
Trước đây cậu ấy không có tư cách tranh giành, nhưng bây giờ đã có, đương nhiên sẽ vươn tay ra.
Hứa Trúc Linh ngoan ngoãn đi đến, cùng cậu ấy sánh bước.
Xe lăn sản xuất theo công nghệ cao, vốn dĩ không cần người đẩy.
Hai người vẫn luôn im lặng, cô tùy tiện đẩy đến một nơi, cậu cũng không nói gì nhiều.
“Cái đó… không phải muốn nói chuyện với tôi sao?”
Cuối cùng, Hứa Trúc Linh phá vỡ sự im lặng, “Chị không giân em sao? Hôm đó… em hung dữ với chị”
“Tôi sớm đã quên rồi, đã là chuyện cũ của rất nhiều ngày trước, dung lượng não của tôi ít, không nhớ nổi. Tôi đã quên hết rồi, bạn mà không nói đến thì tôi cũng không nhớ nổi nữa”
“Chị đúng là rất biết tạo lối thoát cho em.”
Diên cười cười.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy nụ cười của cậu, trong lòng hơi run rẩy.
Khuôn mặt này khiến lòng con gái sinh ra đố ky, nhưng giọng nói thực sự trong trẻo và êm tai, giống như người thiếu niên nhanh nhẹn Cô không thể tưởng tượng đến dáng vẻ tóc ngắn và quần áo nam của Diên, nhất định là thanh niên vô cùng thanh tú.
Trong chốc lát, cô mê mẩn sắc đẹp, nhìn đến mức say sưa.
“Nước miếng của chị sắp chảy xuống rồi ka”
Diên không nhịn được mà trêu đùa nói, nhìn thấy cô tâm trạng tự nhiên cảm thấy tốt hơn.
Lúc này cô mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng sờ khóe miệng, vốn dĩ không có gì Cô không vui trợn mắt.
“Hứa Trúc Linh, em rất may mắn khi quen biết chị và cũng cảm ơn chị đã không đối xử với em như quái vật. Thỉnh thoảng chính em cũng ghét bỏ dáng vẻ nam không ra nam mà nữ không ra nữ của mình, cảm thấy bản thân là một biến thái.”
“Bạn không phải tự nguyện, bạn cũng có nỗi niềm khó nói, tục ngữ nói rất hay, thà sống nhục còn hơn chết vinh, mặc dù có chút lập dị nhưng sống tốt là được. Chết… rất đơn giản, mắt vừa nhằm thì không còn chuyện gì nữa.
Những trách nhiệm kia của bạn chỉ có thể để người sống gánh vác, điều này là một loại hành vi vô trách nhiệm”
“Chỉ có sống tốt thì mới xuất hiện kỳ tích và hy vọng!”
“Chị nói không sai, chỉ có sống mới có hy vọng mà hy vọng của em đang ở ngay trước mắt”
“Thật sao? Bạn hy vọng gì vậy?”
Hứa Trúc Linh mù mà mù mờ, không nghe ra hàm ý bên trong của cậu.
Diên không trả lời, chỉ cười.
“Đúng rồi, tôi biết chuyện .Josh thích đàn ông… Tôi sẽ bị diệt khẩu sao? Hơn nữa tôi còn tình cờ gặp anh ấy và K đang ôm nhau”
Hứa Trúc Linh run lẩy bẩy nói.
“Chị đúng là biết rất tường tận bí mật của hai anh em chúng tôi”
“gà “Yên tâm đi, chị sẽ không sao đâu, chị tốt như thế, ông trời sẽ phù hộ cho chị”
“Thật sao?” Hứa Trúc Linh cười vui vẻ, quả nhiên ở hiền gặp lành.
Hai người đi dạo một chút, trở về tiệc rượu, Cố Thành Trung đang tìm kiếm Hứa Trúc Linh. Nhìn thấy cô trở về bình an vô sự cũng không hề nghỉ ngờ mà trực tiếp ké cô ôm vào lòng.