“Ồ! Ngoài cẩm thư trong bụng cá chép ra còn có gì nữa ư?”
“Ngoài cẩm thư trong bụng cá ra. Còn có thạch bia bạch ngọc của Cao Lăng, và nữa là châu báu Vệ Hà xuất thủy hồi sáng hôm nay.”
Lý Khánh An có phần hửng thú hòi: “Châu báu làm sau ra khỏi nước được?”
“Bẩm đại tướng quân, sáng hôm nay một thuyền công phát hiện trên Vệ Hà một chiếc thuyền nhỏ không nhỏ, trên thuyền chi có một chiếc chén ngọc, trên chén khắc
Chừ y như trên mai rùa. Trong chén có đặc một hạt châu to bằng quả trứng gà. Nghe nói là hạt trân châu lớn.”
“Một con thuyền?” Lý Khánh An cười cười: “Ta còn cử ngờ là hạt châu từ từ trồi ra khỏi mặt nước chứ?”
Hắn lại hòi Hồ Vân Bái: “Ngươi giờ có thể nói rõ nội tình vụ này rồi chứ?”
Hồ Vân Bái do dự một lúc, “Đại tướng quân có thể theo thuộc hạ đi xem mật mấy người không?”
“Được!”
Lý Khánh An đứng dậy đi theo Hồ Vân Bái vỏng ra hậu viện tình báo đường. Noi đó có một dãy phòng, chính là nhà lao lâm thời của tình báo đường, trước cửa nhà lao có binh sĩ đứng gác đầy. Thấy Lý Khánh An đến đều một loạt quỳ xuống hành quân lễ.
Đi đến gẩn một tòa lao phòng, trong phòng có một nam tử trung niên bị trói lại. Hắn Trần truồng thân trên, tử chi đều bị trói vào trong vỏng sắt như một hình chừ đại. Người này chính là nam từ trung niên bị bắt trong từu từ sáng nay.
Hồ Vân Bái chi vào hắn nói: “Người này họ Vệ, là một thám tử cấp thắp của sát sự sảnh Nam Đường. Đóng giả làm thương nhân, nếu không phải từ tóc hắn phát hiện một mảnh giấy, bọn thuộc hạ đã xém chút thả hắn đi.”
Sát sự sảnh là cơ quan tình báo của Nam Đường do Lý Hanh xây dựng, để Lý Phù Quốc khống chế, nghe nói có hàng ngàn tên thám tử dưới trướng, vừa phụ trách giám sát bá quan, đồng thời cũng sẽ được phái đến thám thính tin tức Trường An. Bọn họ đóng giả làm đủ các ngành nghề, khá ư kín đáo, theo tình báo của tình báo đường Trường An. Sát sự đường có hơn hai trăm người tại Trường An. Hình thành một mạng lưới tình báo nghiêm ngặt, hơn nữa đều là quan hệ đơn tuyến, bắt được một trong số đó cũng khó mà phá được cả mạng lưới.
Lý Khánh An chau mày, hòi: “Trên giấy viết gì?”
Hồ Vân Bái từ khay đồng bên cạnh rút ra một tờ giấy đưa cho Lý Khánh An. “Trên giấy là một điều mệnh lệnh, là tên của tám tửu tứ. Bọn thuộc hạ có thấm vấn. Hắn chính là người phụ trách bôi nhọ đại tướng quân trong sự kiện điềm lành lẩn này tại tám tửu tứ này.”
“Ta nói… Ta cái sì cũng khai, xin hãy tha mạng cho ta.”
Nam từ trung niên từ từ tinh lại. Ú ớ nói gì đấy.
Hồ Vân Bái dẫn Lý Khánh An đến xem người này chính là để bàn giao việc này, hắn gật gật đầu nói: “Người này chẳng qua là một tiểu lâu la, may thay là thượng cấp của hắn lại vừa khớp có tình báo gửi về Thành Đô, nên hắn được do thượng thượng cấp của hắn quản hạch, nhờ như thế mà bọn thuộc hạ đã từ miệng hắn có được tình báo thượng thượng cấp hắn, và trưa nay đã bắt được người này.”
Hồ Vân Bái chi vào căn phòng bên cạnh, “Đại tướng quân, xin hãy đi theo ty chức.”
Lý Khánh An đến căn phòng bên cạnh, thủ vệ trước cửa lập tức lũ lượt tránh ra, chi thấy trong phòng đang trói một nam từ lại, hắn nôm chừng tứ tuần tuổi, trắng trắng béo béo, dưới cằm không râu, cổ khá ư là bằng phẳng mịn màng, xem ra là một hoạn quan, hình như đã chịu cực hình.
Hồ Vân Bái chi chi hắn cười đắc ý nói: “Người này tên Dương Trang Ý, là một hoạn quan, cũng là trợ thủ đắc lực dưới trướng của Lý Phù Quốc, là thủ lĩnh phụ trách sự vụ sát sự sành tại Trường An. Thân phận được yểm hộ là chưởng quỹ tiệm vài vóc Ba Thục tại chợ Đông, ngày thưởng đều có đeo râu giả trên cằm.”
“Ý ngươi nói người này chính là đầu não tình báo của Lý Hanh tại Trường An. Đúng không?”
“Hồi bẩm đại tướng quân, hai tháng trước thì đúng là thế, nhưng giờ quyền lực của hắn đã bị trấn lột sạch, tất cả thủ hạ của hắn đều bị mượn đi. Giờ dưới tay hắn chi còn lại năm người. Phục trách màng tuyên truyền thôi.”
Hồ Vân Bái không đợi Lý Khánh An hỏi tiếp, hắn lại tiếp tục bẩm báo: “Căn cứ theo lời của Dương Trung Ý, hai tháng trước, Lý Hanh vạch ra một loạt các hành động nhằm vào đại tướng quân, gọi tên là” phản Khánh “, sự kiện hiện tượng điềm lành lẩn này cũng là một trong cách hành động mà họ đã vạch sẵn kế hoạch, về sau còn có ám sát. Ly ai án. Gách phán… Do tướng quốc Vương Củng toàn quyền phụ trách!”
Lý Khánh An bỗng nghe ra được chút ít. Không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Vì sao không phải để Lý Phù Quốc phụ trách mà lại giao cho Vương Củng làm việc này?”
“Đại tướng quân quà thật đã hỏi đúng mấu chốt, từ trong miệng của Dương Trung Ý, bọn thuộc hạ mới biết được chút ít nội tình từ phái cung đình Nam Đường?”
“Nội tình gì?”
Hồ Vân Bái lấm lét nhìn quanh quẩn một hồi mới nói: “Đại tướng quân, việc này quà thật cơ mật, xin hãy cho phép thuộc hạ đi vào nội đường rồi từ từ bẩm báo.”
Lý Khánh An gật gật đầu xong bèn đi theo Hồ Vân Bái vào nội đường, vừa vào trong ngồi xuống; Hắn đã vội hôi: “Nói đi. Nội tình gì?”
“Đại tướng quân, tên Dương Trung Ý ấy nói Lý Hanh và thái tử Lý Hệ đã nảy sinh ra mâu thuẫn, hơn nữa còn là mâu thuẫn không nhỏ, là do lúc Lý Hanh dẫn quân tấn công đánh Tương Dương. Lý Hệ trấn thù Thành Đô giám quốc, nhung hắn đã vượt quyền tiến hành một số biến động nhân sự trọng đại, dẫn đến Lý Hanh cực kỳ bất măn. Lý Hanh vì thế mà có ỷ phế truất thái tử.”
Nghe đến đây Lý Khánh An không khỏi bậc cười. “Đây đúng là phong cách của hắn. Người khác xâm lấn một chút ít quyền lực của mình cũng không cho phép, ta còn ngỡ hắn thật sự đã chọn được thái từ rồi chứ? Xem ra hắn còn muốn lập thái từ khác, ta đoán chắc thái từ mới chắc là Bành vương Lý cẩn.”
“Đại tướng quân đoán thật chả sai chút nào, tên Dương Trung Ý đó nói. Lý Hanh rất xem trọng Bành vương, không nhưng tán thưởng Bành vương có tư cách long phụng trước nơi công khai, mà còn chuẩn bị bổ nhiệm hắn làm thượng thư lệnh, chù quản tài thuế Nam Đường.”
Lý Khánh An trầm tư một hắn. Lại hỏi: “Không lẽ là do Vương Cũng ủng hộ Lý Cẩn. Còn Lý Phù Quốc ủng hộ Lý Hệ, cho nên Lý Hanh mới để Vương Cùng chù quản việc này, đúng thế không?”
Hồ Vân Bái cười nói: “Đúng là như thế. Lý Hanh chính là muốn mượn việc này đoạt lại một phần quyền lực của sát sự sảnh từ tay Lý Phù Quốc, cho nên Dương Trung Ý tuy là đầu não mạng tình báo tại Trường An. Nhưng toàn bộ thủ hạ dưới tay hắn đều bị mượn đi. Trên thực tế là quyền lực bị đoạt đi. Bản thân hắn bị làm cho sáo rỗng lực lượng, việc Lý Hanh muốn đôi thái tứ là vô cùng cấn mật. Chi có trong lòng mấy người đương sự hiểu, cả trọng thần như Thôi Viên còn không biết. Tên Dương Trung Ý này là tâm phúc của Lý Phù Quốc, cho nên hắn mới được tin mật này. Mà chúng ta cũng cơ duyên ngẫu nhiên thế nào lại bắt được hắn.”
Lý Khánh An khoát tay đằng sau đi lại trong phòng, tình báo này quả thật ngoài dự liệu của hắn. Nếu tình báo này xác thực, vậy nội bộ Nam Đường rất có khả năng phát sinh rạn nứt. Có phải thòi cơ đánh Nam Đường đã chín mùi rồi chăng?
Nghĩ đến đây, hắn lại nói với Hồ Vân Bái: “Hồ tướng quân, việc này tối nay ta sẽ suy nghĩ, sáng mai ta sẽ tiếp tục bàn kỹ hơn cùng ngươi, giờ ngươi hãy nói rõ hơn về việc điềm lành, ta muốn biết rõ hơn về tình báo cụ thể đằng sau.”