Đừng nói trẫm không đồng ý, đồ ăn vặt của trẫm cũng sẽ không đồng ý.
Hai mắt Liễu phụ hầu như phun lửa, giơ tay lên đánh về phía Minh Thù.
Minh Thù nhanh chóng lui về phía sau co người lại, khuôn mặt tràn đầy ý cười: ” Ôi chao, đừng đánh.”
Liễu phụ trừng mắt.
Nàng lại dám tránh!
Muốn lên trời!
“Quản gia, quản gia, mau bắt tên ngỗ nghịch này lại cho ta!” Ông Liễu chỉ vào Minh Thù: “Ta hôm nay không tin không trị được nó.”
Quản gia run rẩy tiến lên, đầu đầy mồ hôi lạnh.
“Lão gia…”
“Làm sao, ngươi cũng định đối nghịch với ta sao.”
Quản gia “ừm” một tiếng trong cổ họng, vội vàng đáp ứng, đi về phía Minh Thù, giọng nói đè ép khuyên bảo: “Nhị tiểu thư, cô đừng cãi lời lão gia nữa, bây giờ lão gia đang tức giận, cô mau cúi đầu nhận lỗi đi.”
“Không có cửa đâu.” Trẫm có lỗi gì, vừa đến đã không hiểu chuyện gì liền bị nhốt vào phòng chứa củi, còn không cho ăn cơm, trẫm dễ bắt nạt thế sao!
“Mang gia quy tới cho ta!” Liễu phụ đột nhiên gầm lên.
Hắn ngày hôm nay cần phải dạy dỗ đứa con ngỗ nghịch này một chút, không biết trời cao đất rộng, Liễu gia là nơi nàng có thể tùy tiện la lối om sòm sao?
Người phía sau không dám nhiều lời, nhanh đi lấy gia quy, đó là một cây roi mây to và thẳng, ông Liễu cầm roi mây vụt lên trên người Minh Thù.
“Lão gia, lão gia…” Quản gia ngăn Liễu phụ: “Có chuyện gì cứ từ từ nói, nhị tiểu thư không phải cố ý chống đối ngài, xin ngài bớt giận.”
“Ngươi tránh ra cho ta.” Ông Liễu quát quản gia: “Ta hôm nay phải đánh chết đứa con ngỗ nghịch này.”
A a!
Muốn đánh chết trẫm, kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?
Tâm địa hiểm ác!
Minh Thù nhanh chóng vọt vào trong phòng, đóng mạnh cửa, Liễu phụ suýt nữa bị cửa đập vào mũi, cơ thịt trên mặt nhăn cả lại.
Mặt Liễu phụ đen lại, nhấc chân đạp cửa: “Liễu Khinh ngươi mở cửa ra cho ta.”
“Con đâu có ngu, cha có bản lĩnh vào đây đánh con đi.” Minh Thù lấy đồ để ở cửa phòng, sau đó ôm một túi ăn vặt ngồi ở bên cạnh, gác chéo chân ăn.
“Rầm rầm rầm.”
Cửa phòng bị đạp kêu vang, Minh Thù ngửa đầu nhìn cửa, phá thế này thì cửa chịu được bao lâu?
Minh Thù quyết định tìm đường chạy trước.
Đợi ngày mai rồi trở về.
Đã nói là làm, Minh Thù dọn dẹp một chút đồ ăn vặt mình mang về, bò ra ngoài theo lối cửa số, nàng còn gào lên: “Ta đi trước, mọi người cứ tiếp tục nha.”
Ở phía trước, Liễu gia đang đạp cửa nghe thấy tiếng nói, hùng hổ chạy tới phía sau, hắn nhìm một vòng, nhìn thấy người trên bờ tường bên cạnh.
“Ngươi xuống đây cho ta!”
“Bái bai.”
Minh Thù từ trên tường nhảy xuống, cách tường còn có thể nghe tiếng Liễu phụ rống lên giận dữ.
Hài Hòa Hiệu, ngươi cho ta một ít giá trị thù hận từ Liễu phụ được không?
[Liễu phụ chỉ là một nhân vật bình thường.] Ý này chính là không đáng tiền, chúng ta không muốn, phải có điểm cần thiết.Minh Thù: “…”
Không ngờ Hài Hòa Hiệu là Hài Hòa Hiệu như vậy.
[Ký chủ, làm nhiệm vụ thời hạn thì sao?] Hài Hòa Hiệu đột nhiên bắt đầu giật dây.Minh Thù nói: “Ngươi còn có bao nhiêu loại nhiệm vụ?”
[Có làm không?]Minh Thù: “Giá trị thù hận nhiều không?”
[Nhiều.]“Không làm.”
[?] Giá trị thù hận nhiều cô cũng không làm, không muốn đồ ăn vặt?“Ngươi lại muốn giật dây ta làm chuyện xấu, ta cũng không ngu xuẩn như ngươi vậy, nhiệm vụ này vừa nghe đã không phải nhiệm vụ đứng đắn gì.” Trẫm bây giờ có tiền, đi ăn cái gì đã.
[Ký chủ suy tính một chút, nhiệm vụ thời hạn nhiều giá trị thù hận, còn không cần thời gian quá dài.] Hài Hòa Hiệu tiếp tục giật dây.Minh Thù suy nghĩ một lúc: “Ngươi nói nhiệm vụ trước đi.”
[Rất đơn giản, cách thôn không xa có một nhóm quân đội áp giải lương thực, đi đốt lương thực của bọn họ là được.]“Đốt lương thực?” Minh Thù sờ cằm: “Không phải ta chơi là hình thức làm ruộng sao? Tại sao phải đốt lương thực?”
[Giá trị thù hận đưa tới cửa, không lấy thì phí.] Hài Hòa Hiệu nghiêm túc.Minh Thù bỏ vào trong miệng hai miếng đồ ăn vặt: “Luôn cảm thấy ngươi không có ý tốt.”
[…] Ký chủ nghĩ như vậy thực sự không tốt, nó cũng chỉ là vì giá trị thù hận thôi!