“Mau, mau sử dụng Chu sát đại trận đi, giết hắn…”
“Muốn ăn đánh đây mà”, kẻ ở cảnh giới Không Minh bên phía nhà họ Viên còn chưa dứt lời đã bị Diệp Thành vung gậy rang sói đánh bay lên trời.
Nhưng nhà họ Viên vẫn sử dụng Chu sát trận, sát trận xoay tròn lơ lửng trên không trung, triện văn di chuyển, ánh sáng chói loá, từng đạo thần mang đáng sợ nhanh chóng ngưng tụ.
“Không có người ở cảnh giới Không Minh chống đỡ sát trận, ngươi chẳng làm được gì cả”, Diệp Thành ra tay hung hãn, khí huyết ngút trời, không dưới một trăm đạo hào quang loé lên, nhìn kỹ lại thì đó là từng loại binh khí: sát kiếm, kim đao, lư đồng, bảo ấn, tháp bạc, linh gương… bầu trời đêm đen kịt cũng trở nên chói mắt.
Cảnh tượng này khiến người nhà họ Viên sợ hết hồn hết vía, một kẻ ở cảnh giới Chân Dương mà lại có thể ngự động nhiều binh khí cùng một lúc như vậy, cho dù ở cảnh giới Không Minh cũng khó trụ được, vậy mà một tiểu bối ở cảnh giới Chân Dương đỉnh phong lại có khí huyết dồi dào như thế!
Bùm!
Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã ngự động hàng trăm binh khí cho nổ tung Chu sát trận của nhà họ Viên, Chu sát trận còn chưa thực sự hình thành đã bị đánh về hình dạng ban đầu.
Sát trận quả thực không vừa, nhưng như Diệp Thành nói, Chu sát trận cần người có thực lực mạnh điều khiển mới có thể phát huy tối đa sức mạnh. Mà ba người cảnh giới Không Minh của nhà họ Viên lúc này vẫn còn quá yếu, những người còn lại của nhà họ Viên lại càng không thể phát huy được một phần ba sức mạnh của Chu sát trận.
“Xử ta sao? Cố ý khiêu khích ta đúng không?”, Diệp Thành gào lên, hàng trăm binh khí lại được phát huy uy lực, khí thế kinh người chấn động cả không gian.
Những người nhà họ Viên còn đứng được lúc này đã ngã hết, ngay cả kẻ vừa tới còn chưa kịp ra tay cũng ngã xuống.
