– Nhẫn Hư Không của ngươi đầy rồi hả? Dương Khai nhìn ngay ra điểm mấu chốt.
Hàn Phi liếc hắn u ám: – Có túi Càn Khôn không? Cho ta mượn vài cái.
Dương Khai nhún vai, hàm ý bó tay.
– Ngươi dùng cái gì để cất giữ tinh thạch vậy? Hàn Phi nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, nàng không hề thấy ở hắn có túi Càn Khôn hay nhẫn Hư Không gì cả. Những tinh thạch vừa vào tay hắn, thoắt một cái đã biến mất tăm, không rõ là hắn cất cả vào đâu.
– Bí mật, ta không thể trả lời.
– Bày đặt ra vẻ huyền bí. Hàn Phi hừ một tiếng. Nhẫn Hư Không là bí bảo đẳng cấp rất cao, có không gian chứa bằng cả một căn phòng.
Nàng không tin là người như Dương Khai lại có bí bảo tích trữ cao cấp hơn nhẫn Hư Không.
Nghĩ được một chốc, Hàn Phi nghiến răng, khẽ giọng nói với Dương Khai: – Không biết sao mà tự nhiên ta thấy lạnh quá.
– Đừng nói là vết thương nặng hơn chứ? Dương Khai giật thót mình. Hắn chẳng muốn để Hàn Phi chết tại đây, dù gì nữ nhân này cũng là một trong Tứ đại thống lĩnh, nếu mà chết ở đây thật, thì hắn cũng không biết ăn nói sao với Lệ Dung, có khi lại còn khiến cả tộc Cổ Ma thù ghét hắn.
Trước khi chưa tìm ra cách thiết thực để thoát khỏi Tiểu Huyền Giới này, Dương Khai không muốn đối địch với tộc Cổ Ma một chút nào.
– Không biết nữa. Vừa nói, Hàn Phi vừa run lẩy bẩy.
Dương Khai nhíu mày, tạm gác lại công việc, hắn cởi áo ra quẳng cho Hàn Phi.
Hàn Phi lộ thần sắc phức tạp, nhận lấy rồi khẽ nói: – Đa tạ.
– Không có gì. Dương Khai mỉm cười, nhưng ngay sau đó, nụ cười của hắn liền cứng đờ.
Vì mới vừa rồi còn run như cầy sấy, lúc này Hàn Phi lại thản nhiên như không, nàng lấy hai tay áo buộc lại, làm thành một cái bọc đơn giản, sau đó nhặt không ít tinh thạch cho vào trong.
Dương Khai xám mét mặt mày, vỡ lẽ ra mục đích thật sự của nàng.
– Ngươi cũng tham lam quá mức rồi đấy. Dương Khai khinh miệt.
– Ngươi thì biết cái gì? Tộc nhân khao khát tinh thạch rất nhiều năm rồi, dĩ nhiên ta phải lấy nhiều hơn một chút. Mỗi một khối tinh thạch đều có tác dụng rất lớn với tộc nhân ta. Hàn Phi không hề áy náy, tiếp tục nhét tinh thạch vào bọc áo.
– Vậy có cần ta cởi luôn quần đưa cho ngươi không? Làm thêm được một cái bọc khác nữa đấy. Dương Khai cười khẩy.
– Được thôi. Hàn Phi gật đầu chưng hửng.
Dương Khai giận run người, chỉ tay vào nàng: – Ta nhớ ngươi rồi đấy, đồ nữ nhân dối trá. Sau này ta không bao giờ tin lời ngươi nói nữa. Ngươi có còn chút tiết tháo nào không hả?
Lúc này hắn bỗng cảm thấy rất buồn.
– Tiết tháo là gì? Hoàn Nhi ngờ vực nhìn hắn.
Nàng chỉ biết trinh tiết thôi…
Dương Khai hít sâu vào một hơi, không nói thêm gì nữa, vùi đầu vào đào tinh thạch.
Hàn Phi đành chịu bó tay rồi, nhẫn Hư Không của nàng đã đầy, đến cái áo Dương Khai đưa cho nàng cũng không nhét thêm được nữa, đành giương mắt lên ngồi nhìn Dương Khai thu hoạch từng vựa một mà thèm đỏ mắt.
Một ngày trôi qua, hai ngày, rồi ba ngày…
Hàn Phi lấy làm lạ, tên loài người này vẫn chưa có dấu hiệu ngơi tay, vẫn chẳng rõ hắn giấu số tinh thạch đào được vào đâu.
Qua mấy ngày này, Hàn Phi nhẩm sơ qua, tinh thạch của hắn đã vượt gấp đôi của nàng rồi.
Chẳng trách mà ban đầu hắn lại thản nhiên đến thế, cũng chẳng có ý định tranh đoạt với nàng, thì ra hắn đã tính kỹ là khả năng tích trữ tinh thạch của nàng có hạn rồi.
Nhưng còn hắn? Rốt cuộc thì hắn dùng bí bảo cất giữ gì mà có không gian lớn đến thế? Những ngày qua, Hàn Phi cứ quan sát Dương Khai mãi, hòng tìm ra bí mật của hắn, nhưng vẫn không có kết quả.
Điều khiến nàng kinh ngạc hơn nữa là trong những ngày tiếp theo, hắn vẫn tiếp tục sục sạo, như thể hắn có cả một cái động không đáy, nhét bao nhiêu tinh thạch vào cũng được.
– Ta giúp ngươi một tay, khi nào ra khỏi đây, chia cho ta một nửa được không? Hàn Phi không ngồi yên được nữa, liền hạ giọng đề nghị.
Dương Khai lườm nàng một cái lạnh ngắt, hừ hừ rồi chẳng nói gì.
– Vậy thì bốn sáu nhé! Hàn Phi nghiến răng, chủ động nhượng bộ. – Ba bảy được không? Có ta giúp thì sẽ nhanh hơn, cũng chẳng thiệt thòi gì cho ngươi.
– Hai tám thì thế nào? Một chín cũng được… Tối thiểu ta cũng phải được một phần!
– Ngươi đừng có nói chuyện với ta, ta không muốn dây dưa gì đến ngươi. Hai cột khí nóng liền phun ra từ mũi Dương Khai.
– Đúng là đồ đàn ông mỏ nhọn, một mình ngươi dùng hết ngần ấy tinh thạch không? Số tinh thạch ngươi kiếm được trong mấy ngày qua đủ để ngươi dùng vô tư trong mấy chục năm đấy.
– Ta dùng không hết thì có thể mang đi đổi lấy thứ khác. Dương Khai vạch ngón tay ra đếm. – Đổi lấy dược liệu, bí bảo, công pháp võ kỹ, thậm chí có thể đổi lấy nữ nhân!
Hàn Phi nghiến răng trừng hắn: – Vô sỉ!
– Làm rõ lập trường của ngươi đi. Dương Khai cười nhạt. – Hiện giờ ngươi được bình an vô sự là nhờ ta bảo vệ, chớ có khoa tay múa chân với ta, không là ta bỏ mặc ngươi thật đấy.
Hàn Phi tức tối, nhưng cũng không dám nói gì nữa.
Kỳ thực, với tu vi Nhập Thánh Cảnh của nàng, muốn áp chế Dương Khai, buộc hắn nghe lệnh nàng ngay ở đây cũng rất dễ. Nhưng dẫu sao trước đó nàng vừa được hắn cứu, giờ còn phải cầu cạnh hắn, Hàn Phi thực không thể lấy oán trả ơn được. Về điểm này thì ít nhiều gì nàng cũng rõ ràng về ân oán, nên Dương Khai cũng không ghét nàng cho lắm.
– Ủa? Dương Khai đột nhiên kêu lên ngạc nhiên. Hắn tìm được một khối tinh thạch rất bất thường từ đống đá vụn phía trước. Khối tinh thạch này không to lắm, thuộc hàng nhỏ trong số mà hắn đã đào được, chỉ bằng quả nhãn, nhưng Dương Khai nhạy bén nhận thấy, năng lượng trong nó còn nồng hơn gấp vạn lần so với tinh thạch lớn bằng cái chậu rửa mặt.
Ngay vào lúc chạm vào nó, Dương Khai không kìm được giật mình.
– Thánh Tinh? Hàn Phi cũng thốt lên kinh ngạc, đưa tay bưng kín miệng, ánh mắt sáng quắc dán vào viên tinh thạch trên tay Dương Khai.
– Thánh Tinh? Dương Khai nhướn mày. – Tinh thạch đẳng cấp cao trong truyền thuyết?