Trừ một số ứng dụng văn phòng thì chẳng có app giải trí nào cả.
Chú già đúng là chú già.
“Chú, đây chính là sự khác nhau này.
Hứa Minh Tâm tìm một lúc, thấy điện thoại của mình rồi mở ra cho anh xem.
Hình nần điện thoại màu hồng, rất nhiều các loại app trò chơi khác nhau, rồi có reddit, yahoo, facebook, đủ các thể loại app xã giao.
“Chú, cháu cảm thấy chúng ta không hợp nhau đâu, cháu phải về nhà.
“Em muốn đi đâu?”
“Nhà họ Hứa…
“Vậy là em nhớ hết tất cả những người khác nhưng lại quên mỗi anh?
Chúng ta yêu nhau hơn nửa năm rồi, mà em lại quên sạch?”
Cố Gia Huy nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, cảm thấy rất xót xa.
Anh cảm thấy trái tim mình như bị đâm mạnh một nhát, cực kỳ đau đớn, máu tươi chảy đầm đìa. Những ký ức tươi đẹp như vậy mà cô lại quên hết rồi sao?
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì nhíu chặt mày lại, nhìn Cố Gia Huy như nhìn một con quái vật: “Cháu lại còn về nhà chú ở hơn nửa năm, cháu bị ngu à? Thả tay ra, cháu muốn về nhà.”
“Bố em đã giao em cho anh rồi, em phải về nhà anh mới đúng.”
Cố Thành ung thở hắt một hơi, cố kiềm nén sự đau khổ trong lòng, cứ vậy mà dùng cách ngang ngược, trực tiếp nhất, bế ngang Hứa Minh Tâm lên.
Hứa Minh Tâm dù có giãy dụa như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi vòng tay của Cố Gia Huy, cuối cùng vẫn bị anh bế về biệt thự.
“Đây là nhà của chúng ta, rất đẹp. Những quyển sách này là do em mua, đây là máy tính của em, còn có cả những bài thi ôn tập của em. Bàn trang điểm, tủ quần áo của em, còn cả mấy cái cây em trồng ngoài ban công nữa.”
“Vậy… vậy thì sao chứ?”