“Tiếp đi” Trương Thác chỉ đáp lại vỏn vẹn hai chữ.
Trương Mỹ nghe thấy Trương Thác nói vậy, liền hít sâu một hơi, dõng dạc nói: “Một tỷ không trăm năm mươi nghìn.”
“Đừng có ăn nói hàm hồ. Con có thôi ngay đi không?” Bố của Trương Mỹ tức giận nói.
“Trương Mỹ này, sao em lại nghe lười một kẻ ngốc để đi đấu giá vậy? Vừa lúc nãy thôi anh ta đã trở thành một trò hề rồi, chẳng lẽ em không thấy sao?”
Ban Hoành Khải nói tiếp: “Một tỷ không trăm năm mươi nghìn, với kinh nghiệm của tôi, bên trong khối đá này chẳng có cái quái gì đâu, em đừng có bắt tôi phải đi chùi mông cho em”
“Cô đây vừa trả một tỷ không trăm năm mươi nghìn, có ai còn trả giá cao hơn không ạ?” Ông lão đứng trên sân khấu, lãnh đạm nói, ánh mắt hướng thẳng về phía người vừa ra giá.
Bên dưới im lặng vài giây: “Một tỷ hai trăm triệu.”
“Vâng, quý ông đây vừa trả một tỷ hai trăm triệu” Ông lão lúc này không còn chờ đợi gì nữa, hét lớn một tiếng. Đây chính là một thủ đoạn thường thấy trong giới đấu giá.
“Cứ trả một tỷ rưỡi” Trương Thác khẽ nói với Trương Mỹ.
Một tỷ rưỡi.
Nghe thấy con số này, toàn thân Trương Mỹ run lên, thực ra ngay khoảnh khắc đối phương hét lên một tỷ hai trăm triệu, cô ấy đã có ý định bỏ cuộc rồi.
Nếu như cô chỉ bỏ ra bảy tám trăm triệu để đấu giá, thì cho dù có thua đi chăng nữa cô vẫn còn tiền ở bên người.
Nhưng nếu như trả một tỷ rưỡi thì e răng bản thân cô không còn bất cứ cơ hội nào nữa.
“Này cậu kia, cậ đừng có mà uở đây chỉ trỏ con gái tôi phải làm cái này làm cái nọ” Bố của Trương Mỹ nhìn Trương Thác đầy bất mãn. Trong mắt của ông ta, anh ấy chỉ là một tên đầu óc rỗng tuếch, vừa rồi còn vung tay ném chín tỷ ra ngoài cửa sổ, vậy mà giờ lại còn muốn hại con gái của ông ấy cũng ném tiền đi một cách ngu xu.
Mẩhột tỷ rưỡi đủ để cho cả nhà bọn họ phải gánh một khoản nợ khổng lồ.
“Một tỷ hai trăm triệu lần thứ nhất” Trên sân khấu, ông lão lại nói to một tiếng.
Một tia do dự vụt lên trong mắt Trương Mỹ, cô thở mạnh một hơi rồ đưa ra quyết định: “Một tỷ rưỡi”“
