“Tuệ nhãn của tiền bối sáng như đuốc, nếu thọ nguyên không tăng thì dù yêu hóa giả thành công cũng không có ý nghĩa. Trăm năm chỉ trong nháy mắt. Cũng may được lão thiên run rủi, rốt cuộc có một tiền bối phát hiện một loại dị quả gọi là Yêu Thọ Quả” Trung niên nhân mỉm cười nói.
“Yêu Thọ Quả?”
“Đúng vậy, linh vật này vốn không hữu dụng đối với tu tiên giả hay phàm nhân bình thường. Nhưng yêu hóa giả chúng ta ăn vào thì thọ nguyên gia tăng rất nhiều.” Trung niên nhân giải thích.
“A, cụ thể sao, ngươi nói kỹ một chút. Lâm mỗ cảm thấy thực hứng thú” Trong mắt Lâm Hiên chợt hiện tinh quang.
“Yêu Thọ Quả không hữu dụng với Linh Động kỳ, yêu hóa giả Trúc Cơ kỳ có thể phục dụng Yêu Thọ Quả nhất cấp, ăn một quả thọ nguyên gia tăng mười năm, mà có thể phục dụng cao nhất là mười quả, thọ nguyên sẽ ngang bằng cùng tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Về phần yêu hóa giả Ngưng Đan kỳ có thể ăn Yêu Thọ Quả nhị cấp, số lượng cũng là mười quả, cuối cùng thọ nguyên cũng tương đương tiên sư Ngưng Đan kỳ.”
Lâm Hiên nghe thì thầm lấy làm kỳ: “Chắc hẳn yêu hóa giả cấp bậc Nguyên Anh, Ly Hợp cũng vậy sao?”
“Đúng vậy, chỉ có điều muốn đạt tới cấp bậc này vô cùng khó khăn, phàm nhân dung hợp ma tinh còn khó hơn cả các vị tiên sư đột phá cảnh giới”
Nói đến đây trung niên nhân họ Tôn thở ra. Tu tiên giả truy tìm trường sinh chi lộ đã là nghịch thiên, không có linh căn đi làm yêu hóa giả càng nghịch thiên hơn, bất quá coi như một con đường sáng cho phàm nhân.
“Nếu như yêu hóa giả phục dụng Yêu Thọ Quả vượt cảnh giới thì sao, tỷ dụ yêu hóa giả Trúc Cơ kỳ phục dụng Yêu Thọ Quả nhị cấp?” Lâm Hiên trầm ngâm một lát rồi lên tiếng.
“Không thể làm thế, như vậy thì thân thể không chịu nổi, bạo thể mà vong” Trung niên nhân họ Tôn cười khổ.
Lâm Hiên gật đầu, sau đó lại hỏi một số điều về yêu hóa giả cùng tin tức khác.
Theo lời trung niên nhân, hắn đã có nhận thức tương đối về Bang Long Giới. Như vậy phàm nhân ở đây là lực lượng không thể coi thường, không phải nhờ tu tiên giả che chở như ở Đông Hải.
Đương nhiên phàm nhân vẫn không thể ngang hàng luận giao cùng tu sĩ.
Yêu hóa giả vẫn có những điểm yếu trí mạng.
Một là vấn đề thọ nguyên.
Yêu Thọ Quả là thiên tài địa bảo, há có thể tùy tiện đạt được. Một bộ phận rất lớn yêu hóa giả sẽ không có chúng để kéo dài thọ nguyên, ôm hận mà tọa hóa.
Thứ hai, khi tu tiên giả tiêu hao hết pháp lực thì có thể đả tọa, hấp thu thiên địa nguyên khí chậm rãi khôi phục.
Nhưng yêu hóa giả thì không có bổn sự này. Sở dĩ bọn họ có thể chống lại tiên sư là lấy năng lượng trong ma tinh.
Mà ma tinh chỉ như một túi trữ vật, yêu lực bên trong dùng một ít thì hao một ít, căn bản không thể tự khôi phục.
Khi yêu lực tiêu hao hết, có thể bổ sung từ những viên ma tinh cùng thuộc tính mà không cần dung hợp, thu nạp yêu lực vào trong tinh hạch để khôi phục thực lực.
Chẳng qua số lượng yêu thú bị biến vốn rất ít, gây hạn chế sâu sắc. Như vậy yêu hóa giả tuy có thực lực di sơn đảo hải nhưng vẫn kém xa tu tiên giả.
Đương nhiên yêu hóa giả cũng có điểm lợi hại riêng. Do toàn bộ sức mạnh nằm ở tinh hạch, khi không sử dụng yêu lực thì nhìn như phàm nhân bình thường, không rõ tu vị sâu cạn tựa như có Liễm Khí Thuật cực kỳ cao minh.
Trước kia đã từng có tu tiên giả khi nhục phàm nhân mà không rõ thực lực đối phương, kết quả liền bị yêu hóa giả đáng sợ nọ ra tay miểu sát.
Cũng chính duyên do này mà các tu sĩ ở đây không dám xem phàm nhân như con sâu cái kiến. Tính tổng thể phàm nhân thì số lượng yêu hóa giả cực nhỏ, chẳng qua vạn nhất gặp phải trường hợp trên thì không còn đường mà khóc.
Lâm Hiên đang ngẫm nghĩ thì một tòa thành trì hùng vĩ cao chừng trăm trượng ánh vào mắt.
“Tiền bối, người xem, kia chính là Tinh Phong thành.” Trên mặt trung niên nhân lộ tia hưng phấn, cảm giác về nhà thật là tốt.
Lâm Hiên khẽ gật đầu, vẻ mặt nhìn không ra hỉ nộ.
“Tiền bối, không có người thì chúng vãn bối đã ngã xuống, xin mời tiền bối tới làm tôn khách của gia tộc, chúng ta nhất định bồi phụng.” Trung niên nhân mặt mũi tràn đầy tươi cười.
“Tới quý gia tộc làm khách…”
Lâm Hiên nghe xong không khỏi trầm ngâm, đột nhiên phất tay áo một cái. Một đạo quang hà bay vút ra bao phủ đám người trên linh thuyền, trung niên nhân cùng đám nam nữ liền ngất đi.
“Phu quân…” Khổng Tước không khỏi ngẩn ngơ.
Lâm Hiên lại đánh ra một đạo pháp quyết, thi triển Dẫn Mộng Thuật loại bỏ những trí nhớ những người này.
Chỉ là một tiểu gia tộc, hắn không có hứng thú đến đó. Tuy có thể cự tuyệt một lần nhưng nhất định đối phương sẽ kiên nhẫn tới cùng. Nếu hắn còn ở Tinh Phong thành thì bọn họ sẽ tiếp tục phái người đến lôi kéo. Đã như vậy không bằng xóa đi một phần ký ức của bọn họ.
“”Lát nữa bọn chúng sẽ tỉnh lại, chúng ta đi thôi…”
“Vâng…”
Khổng Tước mỉm cười không dị nghị, sau đó hai người bay vút đi. Đến một nơi không người thì Khổng Tước chợt nâng ngọc thủ. Lập tức toàn bộ thân thể mềm mại được ngũ sắc linh quang chói mắt bao phủ. Hào quang tản ra thì một thanh y thiếu nữ dáng người thon thả hiển hiện. Chẳng qua dung mạo khuynh quốc khuynh thành đã bị che lấp.
“Phu quân, chàng thấy sao?”
“Ồ, hay lắm…” Lâm Hiên suy nghĩ một chút đã rõ ý của Thanh nhi. Hai người tiến vào trong thành, vừa đi vừa quan sát. Bên trong đầy vẻ phồn hoa, có tới mấy trăm vạn người nhưng khá ít tu tiên giả.
Qua một lát thì Lâm Hiên thần sắc khẽ động.
“Phu quân, sao vậy?”
“Tại phía tây thành có một đám tu sĩ cấp thấp đang tụ tập, chúng ta tới đó xem sao”
Hai người nhanh chóng đi tới. Đây là một chỗ tương đối hẻo lánh.
Một bên là một đám tu tiên giả thuộc một môn phái. Cầm đầu là một tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ mặt trắng không râu, nhìn qua chỉ hơn hai mươi. Phía sau là một đám đệ tử Trúc Cơ kỳ.
Giằng co cùng bọn họ là một lão giả mặt đỏ nhìn không rõ niên kỷ. Toàn thân không chút linh lực, tựa hồ chỉ là một phàm nhân nhưng lại khiến đám tu tiên giả đầy vẻ sợ hãi.
Chỉ nghe tu sĩ Ngưng Đan kỳ mặt mũi bất an mở miệng: “Tiền bối, vừa rồi chúng ta không biết thân phận nên vô tình đắc tội. Tiền bối muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?”
“Bớt nói xàm đi, đắc tội lão phu, ngươi cho rằng một câu xin lỗi là xong sao?” Lão giả mặt đỏ lạnh lùng nói.
“Chúng ta nguyện đền bù tổn thất!”
“Đền bù tổn thất, với chút thân gia của các ngươi, lão phu còn không để vào mắt. Huống hồ sát diệt bọn ngươi thì không phải chúng sẽ của ta sao. Ha ha…”
Đến bước này, đám tu sĩ cắn răng tế ra bảo vật. Lão giả chợt nghiêng đầu sang một bên: “Ồ, có người đến. Lại là gia hỏa nào không sợ chết…”
Lâm Hiên cùng Khổng Tước không che dấu hành tích, cả hai cùng chậm rãi đi ra.
“Ồ?” Ánh mắt đảo qua hai người thì lão giả lè lưỡi liếm liếm cực kỳ tham lam, sau đó nhìn qua Khổng Tước không dứt, cười rộ lên:
“Tiểu tử này thực lực không tệ, bất quá nếu giao nha đầu bên người ra, tâm tình lão phu không tệ, có thể thả cho ngươi một con đường sống…”
‘”Thật sao?” Lâm Hiên nở nụ cười. Chỉ là một phàm nhân, coi như yêu hóa giả thì lợi hại đến cỡ nào? Sức mạnh của bọn hắn chỉ là mượn ngoại vật, có thể đạt tới Nguyên Anh đã là nghịch thiên. Lâm Hiên thật không tin tồn tại yêu hóa giả có thể uy hiếp được hắn.
“Thả ta một con đường sống? Lâm mỗ thật muốn xem các hạ có bổn sự này chăng?”
“Phu quân không cần ra tay, để thiếp đối phó với hàng cuồng đồ lớn mật này.”
Khổng Tước trở nên tức giận. Ở Hạ giới nàng là lãnh chúa một phương, chưa từng bị người coi thường như thế. Đối phương thật không biết sống chết.
Quyển 7: Chu du tam giới
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 655: Yêu hóa giả