– Hi hi, tiểu nữ tử tài lực nông cạn, khó có cách nào tranh đoạt với chư vị, ngay cả thiếu điện chủ Huyền Thiên điện cũng quan tâm như thế, vậy thì ta rút lui thôi.
Tâm Hồ tiên tử liếc nhìn hắn, mân mê đôi môi đỏ mỉm cười khúc khích.
Gã thanh niên kia cúi người vái chào, rồi nhìn lại Mục Trần, gương mặt thản nhiên cười thách thức:
– 11000!
Đến lượt Mục Trần nhíu mày.
– Tên khốn này thật khiến cho người ta ghét mà.
Lâm Tĩnh hậm hực nổi cáu thay cho Mục Trần. Cũng vì trước đó bị tên kia đùa giỡn mà bây giờ đã mang hận người kia, bây giờ còn phân tranh làm hỏng chuyện tốt của Mục Trần thì không tránh khổi nổi nóng.
– Mục Trần, ngươi cứ việc ra giá đè chết hắn! Tuy ta không có mang theo Chí Tôn linh dịch, nhưng cùng lắm lấy vài thứ đồ đi bán cũng được giá.
Lâm Tĩnh sùng máu kích động.
– Không sao đâu, hắn muốn đùa, vậy ta chơi cùng hắn.
Mục Trần mỉm cười mà ánh mắt lạnh băng. Có lẽ tên thanh niên kia có địa vị siêu cấp trong Huyền Thiên điện, bất quá hắn cũng không tin tên kia có thể tùy tiện lấy ra mấy vạn Chí Tôn linh dịch đến đập hắn.
Chí Tôn linh dịch, chớ không phải cái nồi nước sôi!
Bất kể ra sao Hư Không Đại Nhật Quả cũng phải thuộc về tay.
– 12000.
Mục Trần tựa lưng vào ghế ngồi, giọng vững vàng lại vang lên. Lúc này nhiều người đã bắt đầu đoán già đoán non, chẳng biết Mục Trần là đệ tử của tông tộc nào.
Trên tiểu lâu, cặp mắt lạnh lẽo của gã thanh niên híp lại. Lúc đầu đang trêu hoa ghẹo nguyệt bị Mục Trần nhúng tay vào, trong lòng đã khó chịu. Hắn sao không thể nhìn ra quan hệ của tên kia và cô gái nọ vốn không quen không biết.
Hơn nữa thực lực tên kia cũng chỉ vừa đủ tiến vào Chí Tôn cảnh, nếu chẳng phải kiêng dè vị nữ tử áo đen xinh đẹp đi cùng, e rằng đã sớm đá tên đó ra ngoài, nào dự đoán được tên kia lại còn được đằng chân lân đằng đầu, tranh đoạt bảo vật.
– Thiếu điện chủ, mục tiêu lần này đến Thương thành, cần thiết nhất cũng không phải Hư Không Đại Nhật Quả.
Lão nhân áo đen đứng đằng sau vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
– Ta biết, 13000!
Gã này nhíu mày khó chịu, vẫn vung tay ra giá.
– Ta thật ra muốn nhìn, cái tên mắt chó không biết trời cao đất rộng kia từ đâu tới, dám tranh với ta!
Hắn cười khẩy, đánh giá Mục Trần bất quá là phô trương thanh thế mà thôi.
– 15000.
Không đúng, hắn chỉ vừa dứt lời, Mục Trần lập tức tăng giá, mà còn tăng một lần 2000 Chí Tôn linh dịch.
Ra tay phóng túng như vậy khiến cho khu đấu giá kinh ngạc, thậm chí cả vị Tâm Hồ tiên tử kia cũng ngạc nhiên ra mặt, thích thú nhìn Mục Trần. Khí phách và bạo chi như thế thật bất phàm a.
Gã thanh niên kia thì mặt tái mét, ánh mắt lạnh đi, u ám nhìn Mục Trần. Gã kia chỉ nhìn chằm chằm vào Hư Không Đại Nhật Quả, chẳng hề ngó lại.
Khóe miệng run rẩy, kiềm chế sát ý bốc lên, định tiếp tục tăng giá.
– Thiếu điện chủ!
Lão nhân áo đen nhíu mày trầm giọng.
Hắn vịn chặt tay trên thành ghế, nghiến răng. Cuối cùng đành nuốt cái giá muốn bung ra khỏi miệng vào lại trong bụng, nhưng ánh mắt trở nên âm trầm đáng sợ, lành lạnh thấp giọng nói nhỏ:
– Mục trưởng lão, nhớ kỹ tên kia, đồ vật ta muốn không phải cũng có thể tùy tiện đoạt được.
Lão nhân áo đen khẽ gật đầu, khóe miệng tươi cười cũng khá tàn khốc:
– Thiếu điện chủ yên tâm, coi như là hắn có hảo tâm bỏ ra một lượng lớn Chí Tôn linh dịch mua giúp ngươi Hư Không Đại Nhật Quả đi.
Sắc mặt gã thanh niên lúc này mới tốt lên, mỉm cười không cần nói nữa.
Mục Trần đẩy giá lên 15000 Chí Tôn linh dịch, chẳng còn ai tranh đoạt với hắn nữa, có lẽ vì cái giá quyết đoán khiến người ta kinh sợ, sau một hồi chờ đợi, Hư Không Đại Nhật Quả đã thành công vào túi Mục Trần.
Mặc Thanh tuyên bố kết quả đấu giá, hắn hài lòng thở phào. Cùng lúc đó lại nhận thấy một cặp mắt lạnh lẽo đầy sát tâm khóa chặt lấy mình, hắn khẽ run lên, gương mặt băng lãnh nhìn chằm chằm vào tiểu lâu của gã thanh niên kia.
Nếu tên kia không nhúng tay quấy rối, thì giá phải trả cũng đâu có cần phải cao đến như thế. Bây giờ làm sao còn đủ tài lực tranh Bất Diệt Thần Diệp đây?
– Cái kia tên, có thể đã nổi sát tâm với ngươi.
Cửu U ung dung mỉm cười nhắc nhở.
Mục Trần khẽ gật đầu.
Dù tên kia có lão nhân hộ vệ thực lực Chí Tôn ngũ phẩm, cao hơn cả Cửu U, nhưng cũng khó nói, vì nàng là một thần thú chân chính.
Còn cái tên kia cũng chỉ là Chí Tôn nhất phẩm, nếu thật ra tay, Mục Trần cũng chẳng ngại.
Mục Trần suy nghĩ kỹ càng, rồi tập trung nhìn lên đài đấu giá. Vị Mặc Thanh đại sư lúc này đã đem ra vật phẩm thứ chín.
Đúng như Mục Trần dự đoán, đó là nguyên liệu cuối cùng để hắn tu luyện Đại Nhật Bất Diệt thân.
Bất Diệt Thần Diệp.