Cố Thanh Sơn rời khỏi thế giới nguyên bản.
Mười giây sau.
Bộ chỉ huy liên quân thế giới.
Nữ Thần Công Chính chuyển mấy chữ Cố Thanh Sơn để lại tới đây.
Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly, Liêu Hành, Tổng thống Liên bang, Nữ hoàng Valrhona, Võ thánh Trương Tông Dương đều tề tụ ở nơi này.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào màn sáng, rơi vào suy tư.
Sự việc trên màn sáng đã vượt quá tưởng tượng.
Thậm chí có thể nói, hoàn toàn là râu ông nọ cắm cằm bà kia với cục diện hiện tại.
Chỉ thấy trên màn sáng, có viết một hàng chữ:
“The King Of Fighter, boss cuối cùng.”
Không ai có thể tin nổi, đây chính là đối sách mà Cố Thanh Sơn để lại cho mọi người.
“Dựa theo phán đoán của Nữ Thần Công Chính, mấy chữ này là để lại cho Diệp Phi Ly.” Trương Anh Hào nói.
Diệp Phi Ly đứng trước màn sáng, chẳng nói câu nào.
Dường như hắn ta đang chìm sâu vào trong sự suy tư nào đó.
“Phi Ly, mấy chữ này rốt cuộc là có ý gì?” Trương Tông Dương không nhịn được liền hỏi.
Diệp Phi Ly không nói gì.
Liêu Hành giải thích: “The King Of Fighter là tên một trò chơi vô cùng nổi tiếng, chẳng lẽ mọi người chưa từng chơi hay sao?”
Trương Tông Dương lắc đầu.
Ông ta nhìn về phía mấy người khác.
“Ta nào có biết, ta chưa bao giờ tìm hiểu về những trò chơi nhàm chán này hết.” Nữ hoàng Valrhona nói.
“Lần trước khi chơi trò này, tôi vẫn còn đang học đại học.” Tổng thống cũng nói.
Trong chốc lát, mọi người đều không nói gì, sôi nổi động não, vắt óc suy nghĩ.
Trong phòng tạm thời rơi vào yên lặng.
Trong lúc tất cả mọi người đang duy trì sự im lặng, Diệp Phi Ly đột nhiên thở dài thật sâu.
Mọi người cùng quay đầu lại nhìn hắn ta, lộ ra nét mặt mong đợi.
“Cậu đã hiểu ý của Cố Thanh Sơn rồi sao?” Trương Anh Hào hỏi.
“Tôi đã làm sáng tỏ được một chuyện khác, cũng là một chuyện rất quan trọng.”
Diệp Phi Ly trịnh trọng nói với tất cả mọi người.
Một chuyện khác?
Trong lòng mọi người vô cùng kinh ngạc.
Rõ ràng hiện tại việc quan trọng nhất là phá giải mấy chữ này, vậy mà tên này lại nghĩ đến những chuyện khác.
“Chuyện mà cậu đề cập tới là gì?” Trương Anh Hào hỏi.
“Tôi không biết mọi người có cảm thấy…”
Diệp Phi Ly hắng giọng, cung kính nói: “Thật ra thì có đôi lúc, tôi thật sự cảm thấy đời người cứ như một bộ phim vậy.”
Mọi người nghe thấy lời hắn ta nói, đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Tên này rốt cuộc đang nói cái gì vậy?
“Đời người như một bộ phim? Có thể nói rõ ràng một chút được không?” Liêu Hành không chắc chắn hỏi lại.
“Đương nhiên, điều mà tôi thật sự muốn nói là, có đôi lúc, tôi cảm thấy như mình đang sống trong một bộ phim ấy.”
“Đây là ý gì?”
“Có lẽ là phim điện ảnh, có lẽ là phim truyền hình, thậm chí là tiểu thuyết gì đó. Nói tóm lại, tôi cảm thấy đời người rất không thực, còn chúng ta thì đều là các diễn viên trong phim.”
Mọi người nghe vậy, nhao nhao đưa mắt ra hiệu với nhau.
Sống trong phim?
Đầu óc tên này bị bệnh thì phải!
Nhưng Liêu Hành lại lộ ra vẻ suy tư sâu xa: “Chính bởi vì cậu cảm thấy như vậy, cho nên khi cậu diễn Chú Hề Tử Thần mới có thể thần sầu như thế.”
Trương Anh Hào cũng nhìn Diệp Phi Ly, mắt lộ ra vẻ tán thưởng, nói: “Đây có lẽ là một loại thiên phú, cũng là một loại cảm giác bẩm sinh của cậu.”
Mặt Diệp Phi Ly lộ ra vẻ nghiêm túc, nhẹ giọng nói: “Nhưng bắt đầu từ hôm nay, tôi không nghĩ đó là một bộ phim điện ảnh, một bộ phim truyền hình, hay thậm chí là một cuốn tiểu thuyết nữa.”
“Tại sao?”
Liêu Hành không nhịn được liền hỏi.
Diệp Phi Ly nhìn về phía ông ta, mỉm cười.
“Bởi vì không có bất kỳ một bộ phim điện ảnh nào, mà vào thời điểm quan trọng khi thế giới sắp sửa bị phá hủy, đấng cứu thế sẽ chuồn đi, sẽ không còn ở đó nữa.”
Diệp Phi Ly nghiêm túc nói: “Đấng cứu thế nhất định phải giải cứu thế giới, đây là thiết luật của bất kỳ một câu chuyện nào.”
Mọi người đều ngây ra.
“Nhưng mà Cố Thanh Sơn đi rồi.” Liêu Hành nắm tay lại, nói.
“Đúng vậy. Cho nên anh ta không phải là đấng cứu thế. Đây cũng không phải là bộ phim điện ảnh về anh ta.” Diệp Phi Ly khẳng định nói.
“Suy luận không tệ! Tôi rất thích kết luận này của cậu!”
Liêu Hành phấn khởi nắm nắm tay lại, chạm nắm đấm với Diệp Phi Ly.
Mọi người xung quanh yên lặng không nói gì.
Hai người này điên rồi!
Bọn họ chỉ thầm nói ở trong lòng.
“Được rồi, nếu hai người thật sự có bản lĩnh thì hãy nói cho tôi biết, mấy chữ này rốt cuộc là có ý gì.” Trương Anh Hào chỉ vào màn sáng nói.
Chỉ thấy trên màn sáng, vẫn là hàng chữ mà Cố Thanh Sơn đã để lại.
“The King Of Fighter, boss cuối cùng.”
Trương Anh Hào nói: “Hình như Cố Thanh Sơn đang ám chỉ với chúng ta, bí quyết chiến thắng thần quỷ nằm ở trên người boss cuối cùng.”
The King Of Fighter là một trò chơi phổ biến trên thế giới.
Boss cuối cùng, là kẻ thù lợi hại nhất mà người chơi sẽ gặp khi đánh đến ải cuối cùng.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau.
Mọi người đều không hiểu, tại sao Cố Thanh Sơn lại để lại một thông tin liên quan đến trò chơi.
Liêu Hành khoanh tay nói: “Tôi đã từng chơi trò chơi này, nhưng tôi chơi không giỏi, không thể nào chiến thắng nổi boss cuối cùng.”
“Tôi đã sớm qua ải rồi, hơn nữa tôi còn nắm vững một phương pháp bí mật để điều chỉnh trò chơi.” Diệp Phi Ly nói.
“Thay đổi độ khó của ải sao?” Liêu Hành hỏi.
“Không, thay đổi độ khó thì có ý nghĩa gì, tôi sẽ trực tiếp gọi boss cuối cùng ra, điều khiển nó chiến đấu.” Diệp Phi Ly nói.
“Còn có cách như vậy sao? Mau nói cho tôi biết nên làm thế nào, mật mã có phải từ trên xuống dưới ABAB không?” Hai mắt Liêu Hành sáng lên.