Ngoài ra cô ta còn ám chỉ Ninh Thư đừng gọi điện đến nhà bọn họ nữa, còn tiền thì nhất định sẽ đưa cho cô.
Ninh Thư nhếch miệng, lúc bản thân cô ta làm tình nhân thì không sao, nhưng sau khi kết hôn thì lại đề phòng tất cả những người có cơ hội trở thành người tình của chồng mình.
Thứ mà con giáp thứ mười ba giỏi nhất là nói tình yêu đích thực, chỉ cần có cái lý do mang tên tình yêu này thì mọi thứ đều thuận lợi, và bây giờ Diệp Tích đang phải đề phòng chồng cô ta có người tình ở bên ngoài.
Ninh Thư gác máy, hạnh phúc của các người cũng chỉ có thế mà thôi.
Chỉ khi hai người đều là những cá thể độc lập, hỗ trợ và nâng đỡ lẫn nhau, bù trừ cho nhau thì mới có thể lâu dài.
Nay ngay cả sự bình đẳng cơ bản cũng không có thì nói gì đến việc chinh phục đàn ông, chẳng lẽ chỉ cần đàn ông chiều chuộng bản thân thì đó đã là chinh phục được bọn họ sao?
Ninh Thư vừa cúp điện thoại thì Cảnh Thiếu Trạch đã gọi điện đến: “Nếu như cô muốn lấy tiền thì đến ngay quán cà phê.”
Ninh Thư nhíu mày, cầm theo lọ thuốc trợ tim, sau đó suy nghĩ một lúc thì mang theo cả kim châm và vài người vệ sĩ đến quán cà phê mà Cảnh Thiếu Trạch hẹn.
Khi cô đến nơi thì trong quán không có ai, chỉ có một mình Cảnh Thiếu Trạch đang ngồi bên trong.
Trước mặt hắn là một bó hoa hồng, Ninh Thư trợn mắt, chẳng lẽ hai người kia lại muốn tỏ vẻ ân ái trước mặt cô sao?
Ninh Thư dặn vệ sĩ đợi ngoài cửa rồi một mình đi vào bên trong quán cà phê.
“Đưa tiền cho tôi.” Ninh Thư ngồi xuống phía đối diện với Cảnh Thiếu Trạch.
Cảnh Thiếu Trạch nhìn Ninh Thư, lâu ngày không gặp, giờ hắn cảm thấy sắc mặt của người phụ nữ này hồng hào, khỏe mạnh hơn trước nhiều.
Cảnh Thiếu Trạch đưa bó hoa hồng cho Ninh Thư: “Tặng cho em.”
Ninh Thư: (⊙ 0⊙)
Ninh Thư sợ ngây người, bó hoa này đáng lẽ phải đưa cho Diệp Tích chứ sao lại đưa cho cô.
Ninh Thư cảm thấy não của mình không đủ dùng.
“Không cần.” Ninh Thư cũng không nhận lấy bó hoa: “Đưa tiền cho tôi.”
Cảnh Thiếu Trạch nhíu mày: “Chẳng lẽ trong lòng em chỉ có tiền thôi sao?”
“Đúng vậy.”
Cảnh Thiếu Trạch đưa tờ chi phiếu ra: “Số tiền mà em muốn đang ở đây.”
Ninh Thư vươn tay ra lấy tờ chi phiếu thì lại bị Cảnh Thiếu Trạch bắt lấy cổ tay, Ninh Thư nhìn hắn.
Cảnh Thiếu Trạch nói: “Muốn tiền, dâu có dễ dàng như vậy chứ, Nghê Tịnh, em thật sự cam tâm khi rời khỏi anh sao?”
Ninh Thư dùng cánh tay còn lại để lấy tờ chi phiếu, sau đó cho Cảnh Thiếu Trạch một cái tát: “Đừng có lấy cái cách mà anh đối phó với Diệp Tích để dùng với tôi.”
Bởi vì bị Ninh Thư tát một cái nên Cảnh Thiếu Trạch ra sức nắm chặt lấy cổ tay của Ninh Thư, giống như muốn bóp nát cổ tay của cô vậy.
Biểu cảm của Ninh Thư cũng không thay đổi, cô nhìn Cảnh Thiếu Trạch: “Chẳng lẽ anh muốn quay lại với tôi sao?”
Cảnh Thiếu Trạch híp mắt: “Nếu như anh nói điều đó là sự thật thì sao?”
Ninh Thư: →_→
“Không phải là anh đã kết hôn với Diệp Tích rồi sao?” Ninh Thư hỏi.
Cảnh Thiếu Trạch không nói gì cả.
Ninh Thư bật cười, sau đó gạt cánh tay tay của Cảnh Thiếu Trạch ra: “Muốn lừa tiền của tôi sao, nằm mơ.”
Một người yêu thích việc lên giường như Cảnh Thiếu Trạch thì sao lại muốn quay về với cô chứ.
Ninh Thư xoay người rời khỏi đó, Cảnh Thiếu Trạch bắt lấy cánh tay của cô, lạnh lùng nói: “Sao em chỉ biết đến tiền thôi vậy, hôm nay anh sẽ không để cho em đi, hơn nữa em cũng không thể rời khỏi đây vì anh đã bao cả quán cà phê này rồi.”
Ái chà chà, bao một quán cà phê là giỏi lắm sao, Ninh Thư lên tiếng gọi mấy người vệ sĩ đứng ở trước cửa, vài giây sau lập tức có vài người đàn ông cao to lực lưỡng đẩy cửa bước vào.
Cảnh Thiếu Trạch vừa nhìn thấy mấy người vệ sĩ này thì lập tức buông Ninh Thư ra, hơn nữa còn có vẻ không vui: “Đi gặp anh thì mang vệ sĩ đi làm gì.”
“Cũng bởi vì đi gặp anh nên mới phải mang theo vệ sĩ.” Ninh Thư mỉm cười nói, sau đó tủm tỉm nói với mấy người kia: “Xông lên đánh hắn một trận, có vấn đề gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”’
Vệ sĩ lập tức lao về phía Cảnh Thiếu Trạch còn hắn thì không ngừng lùi về sau, giọng nói trở nên the thé và tràn ngập sự tức giận: “Nghê Tịnh, lẽ nào cô muốn mọi chuyện đi đến mức này sao, ngoài tôi ra thì không còn có người đàn ông nào để ý đến cô nữa đâu.”
“Đánh, cứ nhằm vào chỗ nào đau mà đánh.” Ninh Thư lạnh lùng nói.
Cảnh Thiếu Trạch bị mấy người vệ sĩ dồn đến góc phòng, hắn muốn dựa vào sức mình để chống lại năm người này nhưng Cảnh Thiếu Trạch lại đánh giá cao khả năng của hắn, cho nên bị năm người kia đánh cho bầm dập.