Lúc này Thịnh Thế vẫn sốt cao, đầu óc có chút phản ứng chậm chạp, nghĩ một chút nhưng vẫn không phản ứng kịp rốt cuộc tiểu thư Tô trong miệng bọn họ là ai.
Trở lại văn phòng, đợi một hồi liền cảm thấy đầu óc choáng váng, vì thế liền đi đến phòng nghỉ phía sau, nằm lên giường lại bắt đầu ngủ.
Thịnh Thế cũng không biết rốt cuộc mình đã ngủ bao nhiêu lâu, chỉ nghe thấy tiếng di động vang lên, sắc mặt anh rất kém cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua người gọi tới, là Sở Bằng, tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dương, người hay hợp tác nhiều cùng công ty anh, không nên xé rách mặt mũi, cho nên anh liền nghe máy.
“Giám đốc Sở, xin chào, là tôi Thịnh Thế.”
“Anh Thịnh, hôm nay cú điện thoại này của tôi mà cần anh giúp một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?” Giọng nói của Thịnh Thế trầm thấp hỏi lại.
“Liên quan đến Kiều Kiều, hôm nay tại quán cà phê có chút ngoài ý muốn, hiện tại đang ở trong cục cảnh sát, anh có thể qua xem, đưa cô ấy ra ngoài được hay không?”
Ánh mắt Thịnh Thế lóe lóe, nghĩ đến lúc trước khi Cố Lan San phải nằm viện, Tôn Thanh Dương chăm sóc Cố Lan San, còn có Sở Bằng qua thăm cô ấy, trầm mặc một hồi Thịnh Thế liền “Ừ” một tiếng, nói: “Được rồi, hiện giờ tôi liền qua đó.”
“Thật sự phiền phức anh ròi, anh Thịnh, lần này tôi nợ anh một nhân tình, đợi đến tương lai, có chuyện gì anh cần tôi giúp thì cứ việc mở miệng?”
Thịnh Thế vô ý nở nụ cười, không đáp lời, khi đang định cúp điện thoại thì giọng nói của Sở Bằng lại truyền tới: “Anh Thịnh, tôi hỏi anh một chuyện đi?”
“Ừ, anh hỏi đi.”
“Gần đây anh đã gặp mặt với Cố Lan San sao?”
Thịnh Thế buông lông mi xuống, trong lòng càng lúc càng nghi ngờ, dường như Sở Bằng cực kỳ quan tâm tới Cố Lan San..
Anh im lặng, thành thật trả lời: “Có gặp.”
“Gần đây cô ấy như thế nào rồi, có khỏe không?”
“Khỏe.” Trong lòng Thịnh Thế hiện lên một tia ghen tuông, ngay lập tức cắt đứt câu hỏi lải nhải của Sở Bằng, cúp điện thoại.