Hạng như Miêu Nghị ngay cả chuyện gì xảy ra cũng không hiểu được, dù sao chỉ thấy không trung chợt lóe tử quang, sau đó Liệt Hoàn lóe lên rồi biến mất, không thấy tăm hơi.
Ba mươi lăm vị Yêu Vương còn lại của Tinh Túc hải bỗng nhiên đứng lên, Bạch Cốt Yêu Vương chỉ tay về phía Vô Lượng quốc, phẫn nộ quát:
– Phong Bắc Trần, ngươi đã làm gì Liệt Hoàn?
– Bạch Cốt, dám lớn tiếng quát nạt trước mặt bổn tôn, ngươi có phải chán sống rồi hay không?
Thanh âm của Phong Bắc Trần lạnh lùng truyền đến.
Bích Hải Đại vương tức giận nói:
– Ngươi nghĩ Tinh Túc hải chúng ta sợ ngươi phải không? Đừng quên ngươi từng là bại tướng dưới tay Tinh Túc hải ta, năm đó nếu không phải các ngươi liên thủ, hôm nay có Phong Bắc Trần ngươi hay không còn chưa nói đến! Nếu Liệt Hoàn có gì sơ xuất, đừng trách Tinh Túc hải ta đạp bằng Vô Lượng Thiên ngươi!
Trong lời nói tiết lộ rất nhiều tin tức, trong lòng Miêu Nghị thầm nhủ, thì ra năm đó Phong Bắc Trần là bại tướng dưới tay Tinh Túc hải…
– Khẩu khí không nhỏ, chờ xem Tinh Túc hải có người có thể vượt qua được cửa ải Linh Lung bảo tháp của bổn tôn rồi nói sau!
Phong Bắc Trần ôn hoà nói:
– Cơ Đức Hải, nể tình ngươi là khách đến đây, bổn tôn cảnh cáo một lần, quản tốt đám thủ hạ chó điên của ngươi, nếu không đừng trách bổn tôn không khách khí!
Một đám Yêu Vương giận tím mặt, Cơ Đức Hải lên tiếng nói:
– Đủ rồi!
Cái chết của một Yêu Vương đối với hắn mà nói không phải chuyện gì quan trọng, Cơ Đức Hải hắn đại biểu Vạn Yêu Thiên đến đây, hôm nay Phong Bắc Trần lấy ra Linh Lung bảo tháp, hắn muốn nhìn xem thứ này rút cuộc lợi hại như thế nào, đáng giá để Phong Bắc Trần tự mình ra mặt làm chuyện này. Hôm nay Phong Bắc Trần đắc ý mưu đồ đã rất rõ ràng, hiển nhiên là muốn mượn bảo vật này hù dọa cả giới tu hành, chứ không phải nhằm vào một mình Liệt Hoàn. Điều Cơ Đức Hải quan tâm chính là bảo vật này có phải thật sự có thể giúp Phong Bắc Trần đánh vỡ thực lực thăng bằng của sáu phương hay không, không muốn nhìn thấy một đám Yêu Vương cắt đứt chuyện này.
Một câu này của Cơ Đức Hải có thể nói đã chọc cho một đám Yêu Vương trợn mắt nhìn nhau.
Phong Bắc Trần đồng dạng cũng không muốn cùng bọn Yêu Vương này tích cực cắt đứt chuyện này, nếu không há có thể cho phép mấy Yêu Vương này làm trò hô to gọi nhỏ hắn trước mặt người khác, nếu hắn tiêu diệt mấy kẻ làm ồn này, ở hiện trường căn bản không có ai chống đỡ được hắn.
Bích Hải Yêu vương nói không sai, năm đó hắn đích xác là bại tướng dưới tay Tinh Túc hải, tứ phương túc chủ liên thủ chơi hắn và Quỷ Thánh Tư Đồ Tiếu, hai người không địch lại bị đánh bại, nhưng đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, hiện giờ tu vi của hắn và Tư Đồ Tiếu đã sớm không thể so sánh nổi, hiện tại cho dù là tứ phương túc chủ liên thủ cũng chưa hẳn là đối thủ của bất kỳ người nào trong Lục Thánh. Lục Thánh chiếm hết đại lợi thiên hạ, thu hoạch được các tài nguyên tu hành ở các phương diện cũng không phải là tứ phương túc chủ có thể so sánh, thời gian kéo dài càng lâu, chênh lệch song phương cũng càng kéo dài.
Chưởng môn Mạc Danh của Linh Lung tông dĩ nhiên biết rõ ý đồ của Phong Bắc Trần, chuyện này vốn là kế hoạch tốt, vội vàng lên tiếng nói:
– Chư vị Yêu Vương chớ nóng vội, Liệt Hoàn vẫn còn sống, đang ở bên trong Linh Lung bảo tháp cùng phân cao thấp với bảo tháp.
Nghe hắn nói như vậy, chư vị Yêu vương cũng không hết tức giận, mà càng chú ý đến sống chết của Liệt Hoàn, mọi người lại nhanh chóng nhìn về phía không trung.
Vẻ mặt Miêu Di không chút thay đổi, huy động hai tay áo làm phép. Linh Lung bảo tháp đang ở xa lại bay trở lại bầu trời khu đất trống, lơ lửng trên không trung, phát ra ánh sáng màu tím bảo lóng lánh. Còn Liệt Hoàn được thu vào bên trong Linh Lung bảo tháp cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy trước mắt đang tối sầm bỗng trở nên sáng ngời, trước mắt cảnh tượng của đại hội Giám bảo chợt biến đổi, trở nên xa lạ.
—————