Tuy rằng bọn họ đều không phải là Nhật Diệu Vương đột phá cực hạn, nhưng nhiệt độ thấp nơi này quá lợi hại, cho dù Nhật Diệu Vương đánh xuyên vách ngăn cảnh giới đến đây đều không có khả năng tới gần. Rét lạnh như vậy đã vượt ra khỏi cực hạn của Nhật Diệu Cảnh, ít nhất cũng phải tìm Thăng Hoa Vương tới!
Nhưng dưới sự áp chế cảnh giới, Thăng Hoa Vương đến đây cũng không có cách. Đây chính là một cục diện khó giải.
Mọi người đều than thở không thôi. Bọn họ đều có thể nhìn ra được, cây trụ này tất nhiên bất phàm. Nhưng căn bản không thể đến gần, như vậy lại có tác dụng gì?
– Đừng quản những thứ này, chúng ta mau vào động! Liên Hữu Hạo nói, ánh mắt nhìn về phía sơn động sáng quắc.
Trong đó ít nhất có một gốc thánh dược! Thậm chí đầy đất!
– Cửa vào nhiều như vậy, nên vào từ nơi nào?
– Chúng ta chia nhau mà đi, thế nào?
Tám người Liên Hữu Hạo đều nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu. Đồng minh của bọn họ cực kỳ yếu ớt, rất dễ dàng bởi vì một chút xíu xung đột lợi ích mà tan rã. Nhưng chuyến này lại không phải là điểm cuối, vì bảo trì “hòa khí”, vẫn là chia nhau làm việc thì hơn.
[CHARGE=3]Bất kể ai đạt được thánh dược đều im lìm phát tài, chính mình không nói người khác cũng sẽ không biết, như vậy cũng không cần tranh đoạt.Vút vút vút tám người đồng loạt bắn người mà ra, phân biệt chọn một sơn động tiến vào, trong nháy mắt liền biến mất.
– Chu tiểu tử, còn ngây ra làm gì, chúng ta cũng mau vào đi! Con lừa đen ở bên cạnh thúc giục.
Chu Hằng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Ngọn núi lửa lúc trước là như thế nào hình thành?
Một người đá, người đá hấp thu thiên địa dị hỏa, sau khi chết lửa tàn tràn ra mới hình thành một ngọn núi lửa?
Mà nơi này thì sao?
Một vùng băng nguyên, có phải là một người băng nào đó sau khi chết hình thành hay không?
Nơi này ở tiền sử của tiền sử đã phát sinh đại chiến của cấp bậc Sáng Thế Đế, ngã xuống mấy vị Sáng Thế Đế tuyệt không hiếm lạ.
Hỏa Thần Lô có thể hấp thu lực lượng lửa, nhưng đối phó sương giá lại không phải tốt như thế. Trừ phi Chu Hằng có thể mở nắp lò phóng hỏa! Hắn nhìn về phía cây tinh trụ ở xa kia, lại đem khối Hỏa Tinh Thạch kia lấy ra, chính là cặn bã người khổng lồ kia sau khi bị Hỏa Thần Lô luyện hóa.
Chu Hằng giơ tay phải lên, ném Hỏa Tinh Thạch ra. Bùng một tiếng đập xuống trên cây tinh trụ kia. Lập tức vụn băng bắn loạn, cây tinh trụ kia không ngờ bị đập vỡ!
Không chịu nổi đập như vậy?
– Ồ? Chu Hằng chợt trừng to mắt, bởi vì hắn nhìn thấy sau khi tinh trụ này vỡ nát, ở giữa rồi lại bay lên một dải băng màu lam dài xấp xỉ ba gang, mảnh vô cùng.
Theo tinh trụ vỡ nát, dải băng này cũng rũ ra rơi xuống. Bởi vì quá mảnh, ở trên đất tuyết màu trắng lại không hề nổi bật chút nào.
Hỏa Thần Lô hút một cái, khối Hỏa Tinh Thạch kia liền lập tức thu lại, vô thanh vô tức.
Chuyện gì xảy ra?
– Chu tiểu tử, mau lên, nơi này có gì để nhìn? Con lừa đen vội muốn chết.
– Đừng kích động! Chu Hằng đi vòng quanh gò núi, rất nhanh liền phát hiện cây tinh trụ thứ hai. Sau khi đánh nát, bên trong vẫn là một dải băng màu đen.
Cây thứ ba, cây thứ tư, cây thứ năm, đều là như thế.
Lúc này con lừa đen và Băng Tú Lan đều kỳ quái. Những dải băng màu lam này đến tột cùng là thứ gì?
– Vẫn là vào động trước đi? Con lừa đen mặc dù hiếu kỳ, nhưng so với bảo vật thì vẻn vẹn là lòng hiếu kỳ lại tính là gì?
Chu Hằng cũng không nghiên cứu ra manh mối gì, liền gật gật đầu. Hai người một lừa cũng chọn một sơn động tiến vào. Động là con lừa đen chọn, theo nó nói ở đó mùi thơm nồng đậm nhất, hẳn là khoảng cách thánh dược gần nhất.
Trong sơn động có hào quang yếu ớt lóe lên, là bản thân vách núi nơi này đang phát sáng, không phải là rất sáng rõ lại đủ để khiến cho Nguyệt Minh Vương đều nhìn rõ ràng, huống chi là Nhật Diệu Vương.
Từng tia khí lạnh lan tràn, càng trở nên thấm người thấu xương, phải đem linh lực tăng lên nữa mới có thể chống được rét lạnh như vậy.
Sơn động này vòng vèo quanh co, không đi được mấy bước liền xuất hiện ngã ba, hơn nữa ngã ba rồi lại ngã ba, hoàn toàn là một mê cung!
Chu Hằng từng muốn dùng phương pháp bạo lực một đường xông thẳng, nhưng sự thật chứng minh chút sức trâu ấy của hắn còn không đủ mạnh, căn bản không thể đánh vỡ vách đá nơi này, chỉ có thể thành thật đi vòng qua.
Cũng may trí nhớ của võ giả bậc cao rất mạnh, đường chỉ cần đi qua một lần là có thể ghi nhớ, rất dễ dàng là có thể xây dựng ra bản đồ địa hình của nơi này trong đầu. Khi bản đồ như tổ ong này được xây dựng hoàn thành, như vậy hết thảy liền đơn giản.
Năm ngày sau, đám người Chu Hằng từ trong một sơn động hẹp hòi đi ra, phía trước rộng mở trong sáng, hiện ra một hang động to lớn. Dường như một cái đấu thú trường thật lớn, vừa rộng rãi vừa cao lớn.
Đám người Chu Hằng cũng không phải là người đầu tiên tới, chỉ thấy nơi này đã có mấy chục người. Bọn họ phân tán vây thành một vòng tròn, ở giữa thì là một cái bàn ngọc thạch, trên bàn có để một viên tinh thể màu lam nhạt, hình dạng như quả.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm ở trên tinh quả, nhưng vị trí bọn họ cách bàn ngọc ít nhất đều 50 trượng, không dám vượt qua một bước.
Mùi thơm ngát kia không phải là tới từ tiên thảo gì mà chính là viên tinh quả màu lam kia!
Khiến mọi người không dám đi tới thì rõ ràng là một vùng băng nhận. Chúng nó vây quanh bàn ngọc ở giữa, tỏa ra khí lạnh thấu xương, đóng băng đường đi tới.
Có người không kìm nổi ra tay, tế ra Tiên khí muốn thu lấy. Nhưng vừa triển khai tới phía trên băng nhận liền lập tức bị đông kết, “phịch” một tiếng rớt xuống, rồi lại ngã nát tan tành!
Một món Tiên khí cứ vậy bị hủy!
Mọi người đều gấp đến vò đầu bứt tai. Tinh quả màu lam kia tất nhiên là thiên địa kỳ trân, nhưng hiện tại có khí lạnh bảo vệ, khiến cho bọn họ chỉ có thể nhìn mà than thở, có ý mà không biết làm sao được.
Chu Hằng cũng thử ném ra Hỏa Tinh Thạch, nhưng lần này Hỏa Tinh Thạch cũng không lập uy, “keng” một cái liền bắn ngược về, không thể đánh gãy băng nhận.
Lấy lại lấy không được, bỏ lại không cam lòng. Mọi người đều thi triển bản lĩnh, thử đem tinh quả màu lam thu vào tay. Nhưng mặc cho bọn họ thi triển đủ mọi kỳ thuật lại đều uổng công. Vùng băng nhận này có thể ngăn cách mọi thứ!
Chu Hằng thầm nghĩ trừ phi để Hỏa Thần Lô đại triển thần uy, như vậy vùng băng nhận này hẳn là có thể tiêu trừ! Nhưng vấn đề là, cái lò kia lại không phải là cao thủ võ đạo gì, sẽ chỉ phun loạn một hơi, rất có khả năng sẽ đem tinh quả màu lam thiêu hủy cùng một lượt!
Như vậy thật là tiền mất tật mang!
Hắn cầm được cũng buông được. Nếu đã vô kế khả thi thì rời đi thôi, ở nơi này lãng phí thời gian không hề ý nghĩa.
Đúng vào lúc này, mấy luồng hơi thở vô cùng mạnh mẽ đột nhiên tràn tới. Mọi người đều run rẩy phát ra từ sâu trong lòng, nhìn về phía một lối vào.
Đó là bốn lão nhân, mỗi người đều có khí thế lớn khủng bố!