– Đúng rồi, có gì không tốt sao?
Dưới cằm Tần Tiêu mơ hồ một mảnh râu quai nón, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa:
– Lão tử tiếp tục thử một quả! Mùi vị không tệ ah, năm nay quả quýt đầu mùa thu hoạch rồi!
Kim Lương Phượng cười nhẹ, biết Tần Tiêu muốn đổi đầu đề, cũng nói theo ý tứ của hắn:
– Phải đó, thu hoạch so với năm trước tốt hơn rất nhiều. Qua vài ngày ra đảo mời dân phu tới giúp hái xuống chở đi. Đại thiện nhân, có phải lại định bố thí một ít ra ngoài hay không?
– Quy củ cũ, vật tặng cho ngươi chính là của ngươi, nếu ta cần sẽ bỏ tiền ra mua!
Tần Tiêu ăn thêm một quả quýt, không khỏi ợ một tiếng, chép miệng nói:
– Hương vị thật tốt!
Kim Lương Phượng mời hắn đến tiểu đạo quan của mình, đưa cho hắn một đôi giày rơm mang vào chân. Hai người đi tới hậu viện trong đạo quan, nơi đó đặt một chiếc đỉnh đồng, khói nhẹ phơ phất, hai tiểu đồng đang châm củi quạt lửa, trông coi đồng đỉnh.
Tần Tiêu bĩu môi nói:
– Lại mân mê những trò này sao, thật không biết có hữu dụng hay không. Nếu như thật sự luyện ra được thần đan, chẳng phải mọi người đều có thể thăng tiên.
– Cho dù không thể thành tiên, cũng có thể cường thân kiện thể đi.
Kim Lương Phượng mỉm cười lấy ra một chiếc hộp đưa cho Tần Tiêu:
– Cầm đi đi, suốt một năm thời gian xem như có thể thành, ngươi thử xem hiệu quả.
– Ai nha, quả nhiên là vật gì đi tới trong tay Kim tiên sinh đều có thể biến thành thần kỳ!
Tần Tiêu cười ha ha tiếp nhận, lấy ra một đồ vật có thể co duỗi, tấm tắc tán thán:
– Quả nhiên là tài nghệ tốt! Ai có thể nghĩ ra một lão đạo sĩ lỗ mũi trâu còn là một thợ thủ công khéo tay đâu!
Kim Lương Phượng dở khóc dở cười vuốt râu lắc đầu:
– Ngươi đang thổi phồng ta hay đang tổn hại ta đây?
Tần Tiêu mở ra món đồ vật bằng thiết đồng kia, đặt lên mắt nhìn ra xa xa, không khỏi lớn tiếng kêu lên:
– Ha ha, lão tử chứng kiến lão tứ đang sờ mông vợ hắn đâu! Rốt cục thành công rồi, thật sự là rất tinh tế!
– Phi lễ chớ nhìn, phi lễ nhớ nhìn, nơi đây còn có hài đồng, ngươi còn nói năng lỗ mãng như vậy!
Kim Lương Phượng đoạt lại thiết đồng:
– Ai, thật sự là tính tình phóng đãng không biết tự chủ!
Tần Tiêu cười ha ha:
– Lão mũi trâu, ngươi không nghĩ tới đi, ngươi luyện đan ra rác rưởi, lại có được diệu dụng như vậy. Vật này gọi là “Vọng Nhãn Kính”, cần có loại “thủy tinh” trong lò luyện đan mới có thể chế ra!
Kim Lương Phượng cũng đặt lên mắt nhìn xa xa, gật đầu nói:
– Kỳ thật từ ngày luyện đan liền thường xuyên nhìn thấy đồ vật này. Chẳng qua không có ai biết nó còn có diệu dụng như vậy, cứ ném bỏ, có chút xinh đẹp thì lấy đi làm đồ trang sức. Tần lão đệ, ý nghĩ quỷ quái của ngươi đúng thật là nhiều ah! Chúng ta thử làm lại lần nữa xem!
Tần Tiêu đoạt lại “Vọng Nhãn Kính” trong tay Kim Lương Phượng, đi theo hắn vào trong một thạch thất. Kim Lương Phượng từ trong một hòm thiết có khóa lấy ra một cái chai đen nhánh, thật cẩn thận đưa cho Tần Tiêu, dặn dò cẩn thận:
– Nhớ cẩn thận, vật này là đại hung vật nha!
Tần Tiêu nhếch miệng cười:
– Còn cần ngươi dặn dò, ta là chuyên gia chơi mấy thứ này, chỉ vì không có thời gian chuyên tâm nghiên cứu, cũng không tìm được tài liệu thích hợp. Chỗ luyện đan của lỗ mũi trâu ngươi đây, đồ vật thật sự là đầy đủ, vật gì cũng có. Không nói nữa, thử xem uy lực một chút!
Dứt lời tìm một kíp nổ thật dài cắm vào trong bình, đi ra khỏi thạch thất tới cạnh bờ sông. Dùng lửa châm, Tần Tiêu nhanh chân chạy nhanh về phía sau, còn nhanh chóng nằm rạp sau một dãy đá lớn.