“Ồ, vậy các người quyết định thế nào? Nữ vương của ta…”
“Dân chúng tộc La Sát sẽ quy thuận nước Hoa Hạ, ngài phải nhanh chóng sắp xếp cho bọn họ hồi hương, đồng thời bảo vệ an toàn cho họ”.
“Được, chỉ cần bọn họ an phận thủ thường, nước Hoa Hạ ta nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho họ, hơn nữa còn sẽ phân phát đất đai cho họ, cung cấp lương thực, nhưng bọn họ bắt buộc phải tuân theo sự quản lý của Hoa Hạ ta”.
“Không vấn đề… nhưng ta và binh lính của ta vẫn còn một yêu cầu nữa”.
“Cô nói đi…”
“Không phải ngài muốn tiêu diệt Khoa Nhĩ Mạn sao, chúng ta cũng muốn tham gia, đây là tự tôn cuối cùng của chiến sĩ tộc La Sát ta, chỉ cần đánh bại được Khoa Nhĩ Mạn, ta bảo đảm bọn họ từ nay về sau sẽ bỏ vũ khí xuống, yên ổn sống qua ngày”.
Đa Đoạt do dự một lát.
“Việc này… không phải và không được, chủ yếu là cách thức chiến đấu của chúng ta hoàn toàn không giống nhau, nếu các người nhất định muốn tham gia cùng thì bắt buộc phải tuân theo sự chỉ huy của ta”.
“Được”.
“Vậy thì tốt, nữ vương bệ hạ, chúc mừng người đã đưa ra được lựa chọn chính xác nhất”.
“Ngài cũng đừng đắc ý, nếu như không vì Khắc Đa và nể phần ngài vì ta mà phát động chiến tranh hai nước thì ta sẽ không đồng ý với ngài đâu”.
“Ta…”
Đa Đoạt cũng lười giải thích, quay người muốn rời đi…
“Ngài đi đâu vậy?”