Ninh Lạc chột nhớ ra, mình không còn là một nữ sinh mười tám tuổi mới tham gia thi đại học nữa. Cô ta đã ở đây mười mấy năm, đã hơn ba mươi, rất nhanh sẽ bốn mươi. Dù có năm phối ngẫu yêu thương mình, nhưng thanh xuân của cô ta cũng đã trôi đi.
Mặc quần áo đẹp vào, chỗ eo nhìn thế nào cũng thấy khó coi, có giận đến mấy cũng không thể để eo nhỏ hơn được.
Cô ta nghĩ, mình sinh mười mấy đứa con, trên bụng sẽ có những vết rạn như vỏ cây già. Cô ta không phải người thú, là con người, sinh mười mấy đứa như thế, thân thể đã sớm tàn, trong rừng điều kiện sống lại khó khăn, không thể bảo dưỡng thân thể được.
Mặc dù tay cô ta vẫn trắng nõn tinh tế, hai chân cũng đẹp, nhưng cởϊ qυầи áo ra, trên người đều là dấu vết năm tháng.
719.93
Cô ta chợt ngẩng đầu lên, nhìn về nhóm phối ngẫu. Bọn họ chỉ cười, trong mắt có cưng chiều, nhưng không bao giờ là ánh mắt thấy cô ta sẽ muốn gì đó như mười mấy năm trước nữa.
Ninh Lạc rơi vào hoang mang, vì sao cô ta lại ở trong rừng mười mấy năm sinh con cho mấy người này chứ?”
“Lạc Lạc thích không?”
“Thích.” Ninh Lạc đáp lại.
Ngải Mạc vui vẻ, “Vậy để ngày mai Duy Qua mua cho nàng. Chúng ta có nhiều da thú và xương thú, có thể đổi lấy tiền mua bán với bọn họ.”
Ninh Lạc giật mình, trong thành Mã Tháp có tiền?
Nếu trước kia cô ta đi Mã Tháp, liệu vận mệnh có giống như bây giờ không?
Một đêm này, Ninh Lạc ngủ không yên, trong giấc mơ xuất hiện một tòa thành cổ phồn hoa, bên trong bán toàn những thứ váy vóc và trang sức Ngải Mạc và Hắc Lang mang về cho mình.
Đêm khuya, cô ta bừng tỉnh, nhìn mấy người ngủ xung quanh. Cô ta đang nằm trong ngực Duy Qua. Cô ta đã ngủ bên cạnh Duy Qua rất lâu, ba năm, hay năm năm gì đó… Cô ta nhớ rõ, ban đầu bọn họ thay phiên nhau ôm cô ta ngủ.
Cô ta ngơ ngác, sững sờ. Duy Qua mở mắt ra, ôm lấy cô ta, hôn lên trán cô ta, “Sao còn chưa ngủ?”
“Duy Qua, anh sẽ không bỏ em đi đúng không?”
Khóe môi Duy Qua cong lên một nụ cười, “Lạc Lạc ngốc của ta, vì nàng mà mạng ta cũng không cần. Ta làm sao có thể rời nàng đi được, nàng là ta dùng mạng để đổi mà.”
Ninh Lạc yên tâm nhắm mắt lại, Duy Qua sẽ không vứt bỏ cô ta, cô ta tin tưởng y.
Sáng sớm, Minh Cửu không thấy đâu.
Bốn người nhìn Ninh Lạc, trầm mặc một lúc, rồi Cái Ân nói, “Hôm nay không vào thành.”
Mỗi đêm, Ninh Lạc phải ôm Duy Qua mới có thể đi vào giấc ngủ.
Lại qua hai ngày, Cái Ân vào trong thành tìm con, buổi tối về cũng mang theo đồ tốt. Ninh Lạc cảm giác được rõ ràng, Cái Ân thay đổi.
“Duy Qua, anh muốn vào thành xem thử không?” Ninh Lạc hỏi.
Duy Qua hôn môi cô ta, “Ta không hứng.” Y nói thật. Y vốn thích ở trong hang, trời sinh y đã không thích trong nhà. So với mặc đồ của con người, y cảm thấy không mặc càng thoải mái hơn.
“Duy Qua, em cảm giác em sắp mất hết.”
“Lạc Lạc, đừng nghĩ vớ vẩn, dù thế nào ta cũng sẽ không bỏ nàng.”
Về sau, Ngải Mạc và Hắc Lang cũng đi, Cái Ân cuối cùng cũng biến mất.
Cả khu rừng rộng lớn chỉ còn lại Ninh Lạc và Duy Qua.
“Duy Qua, em muốn ăn bánh bao trong thành.”
“Ta đi với nàng.”
Ninh Lạc mím môi lại, “Chúng ta cùng đi.”
Cả hai trước sau vào thành. Ninh Lạc ăn được bánh bao mình thích, mua váy đẹp rồi ra khỏi thành gặp lại Duy Qua.
Một buổi sáng, Duy Qua tỉnh lại, bên người lạnh băng. Ninh Lạc không còn ở đây nữa.
Y nhìn hang động rộng lớn, ngơ ngẩn một hồi, cuối cùng hóa thành bản thể. Một con rắn lớn cuộn tròn trong hang ngủ. Rắn, là cô độc, là máu lạnh, không làm bạn với các sinh vật khác. Rắn, càng thích cuộn tròn cơ thể lạnh lẽo của mình ngủ trong hang. Nếu có thể có cái gì cùng giường với rắn, chỉ có trái tim và đồ ăn.
Ninh Lạc vào trong thành, trà trộn với đám người tìm việc làm. Để được ở trong thành sống, cái gì cô ta cũng làm.
Về sau cô ta gặp lại con mình. Chúng nó thấy cô ta, vội vàng chạy trốn, sợ cô ta tiếp cận sẽ bị đuổi ra khỏi thành. Cô ta cũng gặp được Minh Cửu, Hắc Lang, Ngải Mạc và Cái Ân, giả vờ như không quen biết, bọn hắn cũng như không trông thấy cô ta.
720. hết
Về sau, trong ngày lễ long trọng của Mã Tháp, bọn họ tận mắt thấy được những người quen thuộc.
Trí giả và quốc sư tôn quý nhất Mã Tháp cùng ngồi trên một cỗ xe ngựa đắt tiền. Hai người nắm tay nhau, mỗi lần nhìn nhau đều có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm của họ.
Ninh Lạc ngẩn người, bọn Hắc Lang cũng ngơ ngác.
“Đại nhân A Quả Quả thật là trí giả thông minh nhất.”
“Đúng vậy. Mã Tháp chúng ta có thể thống nhất được thế giới người thú cũng là nhờ công của đại nhân A Quả Quả.”
“Quốc sư đại nhân cũng rất lợi hại, ngài mang về cho chúng ta rất nhiều thứ hữu ích.”
“Tôi nghe nói, trước kia đại nhân A Quả Quả bị quốc vương Lạp Lý bắt về. Người thông minh, lựa chọn hợp tác với quốc vương Tây Lý nhân từ hữu thiện, mới có được Mã Tháp hôm nay.”
“Cảm ơn quốc vương Tây Lý đã mang đại nhân A Quả Quả đến với chúng ta, ta cầu tất cả trường thọ an khang.”
Nghe được truyền thuyết về Đường Quả, Ninh Lạc tái mặt, ngả ra một bên, toàn thân vô lực. Hắc Lang cũng khiếp sợ nhìn chiếc xe ngựa đã đi ra, sống mũi cay cay, trong lòng có cảm xúc không nói ra được. Hối hận không? Có lẽ là có.
Hắn đã từng nói Ninh Lạc quan trọng với bộ lạc hơn, cũng quan trọng với hắn hơn, không ngờ rằng một mình A Quả Quả có thể thay đổi toàn bộ thế giới người thú, bên nào nặng bên nào nhẹ, nhìn là biết. Ninh Lạc rất quan trọng với hắn, nhưng hắn cũng không do dự mà vứt bỏ. Hắn thích Ninh Lạc không? Có. Nhưng thời gian trôi qua, phần ưa thích này cũng dần phai nhạt, bị bào mòn mất.
Thành viên bộ lạc Lạp Đa thấy được A Quả Quả cũng có phản ứng không khác gì so với bọn Ninh Lạc là bao, càng nhiều hơn phần hối hận, hối hận vì trước kia không cản A Quả Quả bị giao ra.
Đến khi thấy được Áo Lỵ và phối ngẫu của nàng, phần hối hận và ảo não này càng lên đến đỉnh điểm.
Về sau, người Lạp Đa cứ thấy Ninh Lạc là chế giễu, mỉa mai. Mấy người Hắc Lang làm như không nhìn thấy. Ninh Lạc ở trong góc bị người Lạp Đa bắt nặt, nhớ lại lúc ra đi sao không để Duy Qua đi cùng. Nếu có Duy Qua ở đây, nhất định y sẽ bảo vệ cô ta.
Cô ta muốn về tìm Duy Qua, nhưng cô ta không bỏ được thành phố phồn hoa này, cô ta đã hết cơ hội vào thành.
Cô ta hi vọng Duy Qua đến tìm mình biết bao nhiêu, nhưng chờ mãi, chờ mãi, Duy Qua vẫn không đến.
Sinh mệnh của Đường Quả đã đi đến cuối. Ngân Hào đã sớm phát hiện ra, “A Quả Quả không cần phải an ủi ta, nàng đi là ta mất nàng, nói gì cũng không an ủi ta được.”
“A Quả Quả, ta khó chịu lắm. Nàng thông tuệ như thế, nhận được nhiều lời chúc phúc của thần dân Mã Tháp như thế, vì sao nàng không đi cùng ta lâu hơn được?”
Ngân Hào ôm Đường Quả, trịnh trọng hôn lên trán cô.
“Vậy em không an ủi A Hào nữa, kiếp sau chúng ta gặp lại.”
Ngân Hào cười, “A Quả Quả của ta thật biết dỗ người khác.” Chàng ôm cô, “Được, vậy kiếp sau gặp.”
Áo Lỵ đi đến bên cạnh Đường Quả, nắm chặt tay cô, rồi nhìn cô chằm chằm, “A Quả Quả, đằng ấy cũng thế à.” Cũng có ký ức của kiếp trước, đúng không?
“Coi như thế đi.” Đường Quả cong mắt cười, Áo Lỵ ôm lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai cô, “Lúc trước ta quá tùy hứng, xin lỗi.”
“Không sao.”
Sinh mệnh Đường Quả kết thúc, nhưng trăm ngàn năm sau, cô vẫn sống trong lòng dân Mã Tháp. Khắp nơi đều là tượng của trí giả A Quả Quả, người bái cô cũng nhiều. Bên cạnh tượng của cô là tượng của quốc sư đại nhân Ngân Hào vì tình mà tự tử. Trí tuệ của cả hai khiến tất cả khâm phục, tình yêu thuần khiết của cả hai là đích đến của họ.
…
Đường Quả tỉnh lại. Lần này cô đang ngồi trước bàn máy tính. Nhìn xung quanh, đây là một căn phòng nhỏ có rèm cửa rất đẹp. Trên bàn máy tính là một loạt các thiết bị để quay trực tiếp như micro và loa, thậm chí còn có một máy chơi game.
Game? Streamer?
Trong đầu cô vang lên mấy chữ này.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
_
Editor: Mị có việc bận phải lặn mấy hôm nữa. Về sau lịch đăng là 5 chap/2 ngày nha.