Tiếp đến, hắn ta lại giới thiệu cho Dương Thanh: “Cậu Thanh, đây là anh cả của tôi – Tống Hoa Vỹ!”
“Cậu Thanh, nếu cậu tha cho em của tôi lần này, xem như tôi nợ cậu ân tình.
Dù sau này có chuyện gì ở Yến Đô, cậu cũng có thể đến tìm tôi”, Tống Hoa Vỹ kiêu ngạo nói.
Hắn nói rồi không đợi Dương Thanh đáp, quay lại bảo người trung niên sau lưng mình: “Dẫn Hoa Đông đi!”
“Vâng!”, người trung niên vội bước lên trước.
Nhưng ông ta còn chưa bước đến trước mặt Tống Hoa Đông, Dương Thanh đã xuất hiện ở đó.
Anh nhìn Tống Hoa Vỹ với vẻ dí dỏm: “Em của anh định giết tôi, anh lại định dùng món nợ ân tình để đổi lấy mạng sống của hắn ta à?”
“Chẳng phải cậu đã giết tay đấm của nó rồi ư?”, Tống Hoa Vỹ vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nói.
“Nếu tôi là người bình thường, chắc đã bị em của anh giết rồi nhỉ?”
“Khi hắn ta định giết tôi, anh không xuất hiện, cứ phải chờ tới lúc tôi định giết hắn ta”.
“Bây giờ anh lại bảo tôi tha cho hắn ta, anh thấy ổn không thế?”
Dương Thanh cười híp mắt.
Tuy Tống Hoa Vỹ rất giỏi kiềm chế nhưng lời Dương Thanh nói vẫn khiến hắn nhíu mày.
“Vậy cậu Thanh muốn thế nào thì mới bằng lòng tha cho em của tôi?”
Tống Hoa Vỹ cũng cảm nhận được Dương Thanh có lai lịch không tầm thường, bèn trầm giọng hỏi.
“Đối với những người muốn giết tôi, họ phải giết được tôi, hoặc tôi sẽ giết họ!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Anh nói rồi bước tới trước một bước, giẫm lên ngực Tống Hoa Đông.
“Anh cả, cứu em với!”
Cảm nhận được sức nặng từ chân Dương Thanh, rốt cuộc Tống Hoa Đông cũng nhận ra Dương Thanh thực sự dám giết mình, lập tức vô cùng sợ hãi.
“Thả nó ra!”
Lửa giận lóe lên trong mắt Tống Hoa Vỹ, hắn lạnh lùng nói.
“Nếu tôi không thả thì sao?”
Dương Thanh mỉm cười, bỗng đổi vị trí, giẫm lên đầu Tống Hoa Đông.
“Á…!Anh cả cứu em…!cứu em…”
Tống Hoa Đông đau tới mức rú lên.
Sắc mặt Tống Hoa Vỹ khó coi tới cực điểm, rõ ràng Dương Thanh đang khiêu khích hắn.
“Cậu Thanh, xem như tôi xin cậu, xin cậu tha cho nó!”, Tống Hoa Nghĩa cũng cuống lên, vội cầu khẩn.
Nếu Dương Thanh giết Tống Hoa Đông, quan hệ giữa nhà họ Tống và anh sẽ tới mức một mất một còn.
Hắn ta không muốn thế.
Tống Hoa Nhã cũng ngơ ngác, tuy cô ta lo lắng nhưng lại không muốn Dương Thanh tha cho Tống Hoa Đông.
Theo cô ta thấy, Tống Hoa Đông ức hiếp Tống Hoa Nghĩa lâu như thế, chết cũng đáng đời.
Cô ta nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt nóng rực.
Người đàn ông này mới là mẫu người mà cô ta luôn ao ước.
Rất nhiều người đã ngó lơ trận đánh trên sàn đấu, nhìn về phía Dương Thanh.
So với trận đánh trên kia, rõ ràng cuộc giằng co giữa Dương Thanh và nhà họ Tống sẽ thú vị hơn nhiều.
“Tôi cá mười triệu rằng cậu thanh niên kia không dám giết Tống Hoa Đông đâu!”
“Tôi cược ba mươi triệu rằng cậu thanh niên kia dám làm thế!”
“Tôi cược năm mươi triệu, cậu thanh niên đó sẽ bị người của Tống Hoa Vỹ giết!”
…!
Thậm chí có người còn bắt đầu đặt cược xem Dương Thanh có dám giết Tống Hoa Đông không.
“Cậu phải hiểu rõ, nhà họ Tống là một trong tám gia tộc quyền thế ở Yến Đô, nếu con cháu dòng chính của nhà họ Tống chết, cậu sẽ phải đối mặt với điều gì”, Tống Hoa Vỹ trầm giọng nói, trong mắt tràn ngập vẻ uy hiếp.
Dương Thanh chỉ cười khẩy, bỗng di chuyển cái chân đang giẫm lên đầu Tống Hoa Đông.
Trước ánh nhìn của đám đông, đầu Tống Hoa Đông mài xuống đất.
Mài!
Mài tiếp!
Những người biết thân phận của Tống Hoa Đông đều cảm thấy Dương Thanh điên rồi, dám hành hạ người nhà họ Tống ngay trước đám đông, có khác gì chán sống đâu cơ chứ?
Tiếng hét đau đớn của Tống Hoa Đông vang vọng khắp sàn boxing.
“Á, tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, xin cậu tha cho tôi, sau này cậu chính là bố tôi, cậu ở đâu thì tôi tránh chỗ đó!”, Tống Hoa Đông hoàn toàn sụp đổ, khóc lóc van xin.
Sắc mặt Tống Hoa Vỹ khó coi tới cực điểm, Tống Hoa Đông cầu xin như thế, chẳng những tự khiến mình bẽ mặt mà còn làm mất hết thể diện của nhà họ Tống luôn.
“Tiếc rằng trên đời không có thuốc hối hận”.
Dương Thanh nói với vẻ cảm khái.
Anh nói rồi nhấc chân khỏi đầu Tống Hoa Đông, ai cũng tưởng anh định tha cho Tống Hoa Đông.
Tống Hoa Đông vội bò về phía Tống Hoa Vỹ.
“Rầm!”
Nhưng vừa bò được mấy bước, anh ta đã như bị một chiếc xe tải tông trúng, văng xa mấy mét trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Anh ta hộc máu giữa không trung, tới khi rơi xuống đất thì không còn động tĩnh gì nữa.
“Chết rồi à?”
Một lúc lâu sau mới có người hoàn hồn, đờ đẫn hỏi.
Nét mặt Tống Hoa Nghĩa lập tức cứng đờ, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.
Trong mắt Tống Hoa Nhã cũng xuất hiện vẻ kinh hãi, cô ta vội giơ tay bịt miệng, sợ mình hét thành tiếng.
Còn khuôn mặt tuấn tú của Tống Hoa Vỹ thì bị lửa giận bao trùm, dám giết Tống Hoa Đông ngay trước mặt hắn, Dương Thanh đang thách thức cả nhà họ Tống chứ không phải chỉ khiêu khích mỗi hắn nữa.
Nếu không bắt Dương Thanh trả giá đắt, hắn không thể ăn nói với gia tộc được.
– —————————