“Các người… Các ngư: Lưu Dương từ dưới đất bò dậy, thấy hũ tro cốt trên tay.
Giang Ninh thì dường như ý thức được điều gì, môi khẽ mấp máy, nước mát lại rơi xuống.
Giang Ninh đi tới, dùng hai tay chuyển hũ tro cốt cho Lưu Dương, mở miệng đang định nói thì mẹ Thập Bát đã đứng lên, đột nhiên mở miệng.
“Tiểu Huy? Là Tiểu Huy về sao?”
Vẻ mặt bà đầy mong chờ lại đầy lo lắng, rất sợ nhận được câu trả lời không phải.
Nước mắt Lưu Dương càng không ngừng rơi, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi lại lệ rơi đầy mặt!
Ông đang muốn trả lời, Giang Ninh lắc đầu đi tới một bước, nắm tay mẹ Thập Bát và bát chước giọng nói Thập Bát: “Mẹ, con về nhà rồi”
Trong nháy mắt, mắt đám người anh Cẩu đều đỏ hoe.
“Tiểu Huy! Là giọng nói của Tiểu Huy!”
Mẹ Thập Bát mừng đến ch ảy nước mát, vội vàng năm thật chặt tay Giang Ninh, giống như mình thả tay ra thì con trai sẽ rời đi mất vậy.
Giang Ninh quay đầu liếc nhìn anh Cẩu, anh Cẩu lập tức hiểu ý, mấy người tiến lên, không hề khách sáo mà bịt miệng mấy tên lưu manh rồi kéo ra ngoài.
DẠ H) “Các người… Các người…”
Lưu Dương nhìn Giang Ninh, hai tay ôm hũ tro cốt của Thập Bát mà cơ thể run rẩy, môi ông giật giật, cho dù không dám phát ra tiếng nhưng vẫn dùng khẩu hình nói một tiếng cảm ơn.
“Thằng nhóc thối nhà con, sao lâu rồi không về nhà, con có biết mẹ lo tới mức nào không?”
Mẹ Thập Bát vừa rơi nước mắt vừa cười: “Con còn dẫn theo bạn về à?”
“Vâng, bọn họ đều là anh em của con, đưa con về nhà”
Giang Ninh nắm tay mẹ Thập Bát: “Mẹ, con đỡ mẹ vào.
nhà”
“Ông già, ông còn đứng ngây ra đó nữa là? Mỗi ngày ông đều mong Tiểu Huy trở về, nó về rồi, sao ông không nói câu nào? Ông nhanh đi nấu cơm đi! Khách tới nhà đấy!”
“Chào bác gái!”
Mấy người lão Ngũ đều kêu một tiếng.
“Này! Này! Đến chơi thì đừng khách sáo nhé, tuyệt đối đừng khách sáo đấy!”
Mẹ Thập Bát càng vui mừng hơn.
Giang Ninh đỡ mẹ Thập Bát vào nhà.
Lão Ngũ đi tới trước mặt Lưu Dương, viền mắt đỏ hoe: “Chú, xin lỗi, chúng cháu không bảo vệ được Tiểu Huy”
“NÓ…
Hầu kết của Lưu Dương chuyển động, nhìn lão Ngũ: “Nó không làm chuyện xấu, đúng không?”
“Không, cậu ấy là anh hùng của thành phố Đông Hải”
Lão Ngũ biết Lưu Dương hỏi gì: “Cháu dùng tính mạng cháu ra thề, cậu ấy đáng để tất cả mọi người kính trọng”
Lưu Dương gật đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống nhưng không phát ra một tiếng khóc nào, gương mặt ông dường như lập tức già đi mười mấy tuổi, ôm thật chặt hũ tro cốt của Thập Bát, cơ thể run rẩy.
“Về nhà! Về nhà rồi! Con trai về nhà rồi!”